Nhảy đến nội dung chính

Chương 1

Đêm. Văng vẳng tiếng súng, tiếng lựu đạn nổ. Ai thập phương tới mới sợ chứ dân vùng này quen tiếng ấy quá rồi. Mấy thằng lính ngụy lười nhác, không đi tuần. Cứ ra giữa đồng mắc cái lều, chông đèn ngồi nhậu. Lâu lâu một thằng lính cầm quả lựu đạn, chạy xa hơn mươi bộ, rút chốt ném "bùm". Hoặc đi đái sát lều, cầm theo cây súng, chỉa họng súng lên trời, xả liên thanh. Tiền Mỹ cho mà, xài xả láng.

Ở căn buồng trang hoàng thơ mộng nào đấy:

_ Gì đấy! Có mấy nháy đã ra rồi à. Trời ơi là trời. Đồ đàn ông chẳng ra đàn ông. Sao số tui khổ vậy nè trời.

_ Tại mấy thằng ôn dịch nó bắn đùng đùng làm tui hết hồn mới vậy. Mai tui méc sếp Tư. Mẹ kiếp! Đêm nào cũng um trời mà có hốt được thằng VC nào về. Toàn dớt dân đen vớ vẩn.

_ Đổ với chả thừa. Ông coi lại bản thân ông đi. Ban ngày im re ông cũng làm ăn được gì đâu mà... Tui nói rồi đó, nay mai không làm ăn được nữa thì đừng trách tui cho cả xóm này biết.

Nói đoạn bà Ninh đắp chăn, xoay người ra ngoài. Vẻ giận dỗi. Ông Tâm thở dài nằm gác tay lên trán: " Dạo này súng ống dở chứng, nhục quá!"

Hai ông bà này là tay trong của ngụy. Đợt VC rút, có chôn rương vũ khí để sau này tiện cho VC nằm vùng về trà trộn lấy sử dụng. Chẳng may ông Tâm biết, về kể bà Ninh. Suy đi tính lại, hai người quyết định chỉ điểm lĩnh thưởng. Cái bênh hôm nay chắc do nhân quả ra, chừa cái tội bán nước.

Sáng mai ông Tâm lên nhà sếp Tư nhậu. Có hơi men, ông Tâm quên tủi nhục mà lôi chuyện hôm qua ra méc. Tư cười khẩy:

_ Thôi. Tôi biết rồi. Đàn ông có con c để xài thôi. Khổ cho ông thật. Mà lo gì, chẳng phải bạn ông là cao nhân sao? Ha ha ha.

_ Cao nhân? Ai cao nhân?

_ Thầy hai ngồi ngay đây mà. Thiệt tình. Thầy giấu nghề kỹ quá.

Thầy hai làm nghề hoạn. Thầy biết vài bài thuốc trị bệnh vặt nhờ cuốn sách của ông sơ để lại. Đợt Tư bị bệnh, hốt thuốc uống gần chết mà không khỏi. Thầy hai về coi trong sách, mách cho Tư. Chả hiểu sao Tư lại khỏi. Thành ra đối với Tư, thầy hai như một cao nhân giấu nghề.

Thầy hai suy nghĩ ra vẻ đăm chiêu. Không phải nghĩ cách nào trị khỏi bệnh cho ông Tâm mà nghĩ xem cách nào để lợi dụng sự này thực hiện dã tâm của mình. Độ mươi phút, gật gù nói chậm rãi:

_ Ông Tâm này. Nhìn khí sắc của ông tui biết lâu rồi. Nói chi dài dòng, ngắn gọn là dương khí ông đang bị kiệt. Cái kiệt này như con heo bị thiến vậy. Không thể hồi bằng mớ cây cỏ phơi khô, chưng nước uống. Hầy ông biết đó. Sở dĩ tôi không nói không phải vì ngại. Chậc. Có cách cả mà nghĩ không thể thực hiện nên không chỉ thôi.

_ Mèn ơi. Ông có thuốc gì thì bày đi. Đắt thế nào cũng mua bằng được. Đời người có một. Xá gì khó mà ông không chỉ.

_ Ông chịu thì tui bày. Này nhé! Ông bị kiệt dương khí. Ấy do thận ông thiếu sức. Phải kím một cặp dái thật khỏe. Hầm cùng thảo dược đặc biệt. Ăn vào ắt khỏi. Thảo dược tui có. Mà dái khỏe thì không kím ra. Dái phải lựa người có tướng mạo, chưa biết mùi đời mới nên thuốc. Chớ không phải của ai cũng được.

_ Ở ngục trên thị xã. Tụi VC bị bắt nhốt ở đấy. Mai thầy hai lên xem ai đạt chuẩn thì chọn. Làm thuốc chứa bệnh cho ông Tâm. Tui lệnh cho. Dễ ẹc.

_ Cái ngục như chuồng lợn. Ăn ỉa tại chổ. Người ở đấy khác gì heo. Tư coi vậy sao thành thuốc được.

_ Cũng phải.

_ Chẳng phải ông Tâm có thằng ở đợ sao. Tướng nó tướng quan. Ông dùng của nó xong mà không khỏi thì hết cách. Tui bó tay.

_ Cha. Vậy sao được. Tui sợ đi tù ông ơi.

_ Được. Quên tui là sếp rồi sao. Đánh tiếng thằng nào dám hốt ông. ( sếp Tư nói)

_ Nếu đảm bảo được vậy thì tốt. Nhưng không thể làm ngay được. Cái gì cũng có trước có sau. Này này.....

Cứ thế cứ thế. Thầy hai lợi dụng lòng tin của hai ông bạn bày mưu tính kế, trục lợi riêng mình.