Chương 2
Không biết vì sao mà ông Tâm lại muốn nuôi vịt ở tận cái đất mũi ghe này. Rồi sai A Đằng ra trông. Phận tôi tớ, chủ sai đâu đi đấy. Thắc mắc nhiều chi mệt. Công nhận ra này sướng hơn. Có cái nhà hoang, làm bằng tường gạch đàng hoàng. Một mình một nhà. Trông vịt cũng chả cực. Vịt thả chuồng. Tưởng nuôi cả trăm. Tía ơi! Có hai chục con hà. Ở nhà chủ A Đằng làm việc đổ mồ hôi, sôi nước mắt. Ở đây tối ngày bắt cá, bắn chim. Ăn ngủ nghỉ. Tuần hai ngày, thứ 4 và thứ 7. Thầy Hai chèo ghe tải ba bao cám ra cho Đằng. Cám dặm rau cắt nhỏ cho vịt ăn. Vịt ta xứ này toàn bỏ bờ bỏ bụi. Chừng lớn thì mần thịt. Ông Tâm giàu cho ăn luôn cám.
Sớm thứ 4. Đằng nướng củ khoai xong, ra bến ngồi đợi. Định là thầy hai tới thì tiện vác bao cám vô, khỏi mắc công thầy hai kêu. Mà lạ chưa. Đứa con gái nào lạ hoắc lạ quơ hôm nay lại đi tải cám. Đứa này còn trẻ mà không mang nét ngây thơ như mọi đứa con gái khác. Được cái núi non tốt quá. Phổng phao hấp dẫn. A Đằng vác bao cám lên, trong lúc xoay người bước đi đã lén lia đôi mắt vào làn da nõn nà thấp thoáng dưới cổ áo bà ba. " Cha! ngon nhỉ!".
Nay nhà ông Tâm có tiệc. Nên thầy hai ở nhậu rồi. Bé Ba phải đi thay. Bé Ba là đứa con gái ấy. Nó bảo mới vào ở đợ trong nhà ông Tâm được mấy hôm. Đám tiệc có rượu có thịt, bé Ba tiện tay mang ra một ít. A Đằng mở gói lá chuối. Xôi. Hời ơi, cái món Đằng thích nhất. Tay cầm gói xôi, tay cầm đùi gà luộc. Hai tay thay nhau vục thức ăn vào miệng, quên cả ngại ngùng. Tự nhiên nay được ăn sơn hào hải vị của mấy ổng. Sướng tổ sư. Bé Ba rót rượu mời. Đằng tưởng tượng rằng mình là vua chúa đất mũi ghe này. Tha hồ hưởng lạc. Bé Ba rót bao nhiêu, Đằng uống bấy nhiêu. Lòng mỹ nhân ai nỡ chối từ...Đôi trai gái cười nói tíu tít. Ôm ấp dắt nhau lên giường. Đằng ngả người để bé Ba ngồi lên bụng. Bàn tay mát rượu mơn trớn khắp da thịt. Đằng nghe cái của mình lớn dần lên. Và theo lẽ tự nhiên cái của đó lần tìm nơi ướt át.
Lên rồi xuống. Xuống rồi lên. Mỗi lần bé Ba dập cái cửa chổ chạc ba xuống. A Đằng như chết đi sống lại. Cơn sướng âm ỉ truyền từ đầu khấc xuống bẹn rồi lên ngực lên óc. Sướng con cu mù con mắt. Đằng mơ hồ rên rỉ, nói những câu không rõ nghĩa. Cặp giò thừng chảo co lại, để đẩy gò mông hưởng ứng từng nhịp dập. Hoang dại đê mê. Da thịt cọ da thịt. Cọ mãi đến khi nóng như bỏng lửa. Cái của người ào ạt phun từng đợt nhựa sống vào nơi sâu thẳm.
Bản năng ngàn đời của người đàn ông. Sau khi giao hợp, cơn buồn ngủ sẽ ập đến. Dễ chịu và khoan khoái.
Bé Ba cắp giỏ đi về. Đến bến thấy thầy hai đã ở đó tự bao giờ. Thầy hai móc sấp bạc lớn trao cho bé Ba. Không nói không rằng đường ai nấy đi. Bé Ba chèo đò ngược lên xóm Củi. Thầy hai đi xuôi đất mũi ghe, đến căn nhà hoang nơi A Đằng say giấc.
Thầy hai kiểm tra cẩn thận các dây trói và khăn bịt mắt. Để chắc ăn thêm, thầy vòng một vòng dây thừng ngang eo A Đằng, luồn xuống kẽ giữa các thanh sàn giường, nịch chặt. A Đằng đương cơn say mà buồn ngủ chỉ ú ớ chống cự.
Và thầy hai làm chuyện chẳng giống ai. Nói chính xác thì chỉ là thời đấy, chứ bây giờ rầm rộ lắm rồi.
Thầy cởi áo cới quần. Lấy tay thoa thứ nước nhớt nhát trong lọ sành rồi bôi vào lỗ hậu. Thầy sóc cho cậu nhỏ A Đằng lớn dậy. Khi đủ độ cương cứng, thầy ngồi lên. Bắt đầu từng nhịp nhẹ nhàng, mạnh dần mạnh dần. Thầy hả hê. Được nuốt trọn cái vật hùng dũng kia chẳng là ước muốn bấy lâu nay. Sướng thật sướng nhưng không dám rên nửa lời.
Trong khi đó, A Đằng choàng tỉnh. Cơn say còn choáng tâm trí. Thoáng chốc anh hốt hoảng khi tự nhiên lại bị trói, bị bịt mắt. Nhưng đó không phải là điều quan trọng, cái quan trọng là ai đang nhảy nhót dưới kia. Bót quá. Anh cảm giác như bót còn hơn cái cửa hang của bé Ba khi nãy. Khi không còn thấy nguy hiểm nữa. Anh từ từ đón nhận. Cơn sướng lại ru anh mụ mị. Thở dồn thở dập và tuôn trào.
Nói đến chuyện lỗ hậu của thầy hai. Phải xét đến tùm lum chuyện, bắt đầu từ ông sơ của thầy. Ông sơ khi chết đi đã để lại cho thầy cơ man nào là sách. Các cuốn sách đa phần về y thuật. Một số cuốn viết về nhân tướng học. Và còn một cuốn tách biệt nội dung so với những cuốn còn lại. Cuốn sách đó kể lại những sự việc lạ kì xảy ra qua các triều vua. Trong đó có đoạn tả cách hoạn đàn ông. Những dòng chử và hình vẽ ấy đã ám ảnh toàn bộ nhân cách của thầy. Khiến thầy thích thú với nghề hoạn. Sau đó, sách tiếp tục ghi chép tiếp về một vụ tử hình trảm ngang lưng được tóm gọn như sau:
"Câu chuyện bắt đầu từ việc nhà vua tức khôn xiết khi kho bạc cứ bị mất trộm. Mặc dù cho canh gác rất cẩn thận nhưng không tài nào ngăn việc bị mất được. Hàng ngày vua cử trăm binh lính gác ngoại kho. Còn nội kho không gác, chỉ cho hai người vào đếm số lượng. Hai người đó phải ở trần chuồng làm việc, để tránh giấu vàng trong y phục. Một vị quan nghe vua than phiền liền ngẫm nghĩ: phải chẳng cái ta chẳng hay lại là cái ta cần tìm. Hôm sau, vị quan đợi hai người nội kho ở cửa. Chừng hai người đó đi ra, thấy dáng đi có phần siêu vẹo, gồng người. Vị quan đó tiến tới nhằm thẳng lưng đạp một phát. Người gác nội kho ngã chúi nhũi. Từ lỗ hậu phọt ra hai thỏi vàng to tướng. Sau khi phát giác, vua lệnh xử trảm ngang lưng. Cách tử hình gây đau đớn thứ hai sau tùng xẻo."
Thầy hai đọc xong trang sử kí. Lòng không khỏi tò mò. "Có thể đưa vật vào lỗ hậu được sao"? Và tự dùng mình làm vật thí nghiệm. Kể từ đó. Thầy khám phá ra rằng, lỗ hậu của mình không khác gì động thiên đường.
Sau khi A Đằng xuất tinh. Thầy hai đợi mười lăm phút cho thằng nhỏ hồi sức rồi tiếp tục giở trò đồi bại. Lần này thầy nhảy thỏa sức. Nhảy chưa đã, còn dùng tay bóp mạnh bạo. A Đằng đương cơn sướng, chút thô thiển lại càng kích thích. Anh gồng người, toàn bộ cơ bắp căn cứng. Trời đất dang tay đón anh. Trút đi, thứ tinh túy của đời người.
Khi cái của người A Đằng còn cương cứng, co giật, bắn từng đợt dịch. Một đường dao phăng ngang. Cắt ngọt sớt cái của đó ra khỏi hàng lông đen. Khúc thịt bị đẵng gốc, ngã chúi nhủi, rớt sang bên hông. A Đằng bừng tỉnh thật sự. Cổ họng dứt cơn rên rỉ, hét lên vang vọng cả vùng đất mũi ghe. Toàn bộ ngực ép lại, hơi thở dồn hết ra ngoài. Dưới lớp vải đen, đôi mắt trợn ngược, trắng dã.
A Đằng đau đớn. Mất thở ba nhịp. Đến khi ngực phập phồng trở lại. Anh mơ hồ biết điều gì đã đến với mình. Cơn đau thốn trời nào thấu nên cứt đái kìm không nổi. Khóc. Giọt nước mắt trong ngần của thằng con trai sức trâu sức ngựa.
Máu bắn lên trời mạnh như hồi cái của người bắn dịch. Trong lớp máu động, thấp thoáng giọt tinh bị cuốn theo đường đi. Thầy hai lấy mớ lá chuối non giã dập đã chuẩn bị từ trước đắp lên... Chổ kia co thắt, dần dần ngưng chảy. A Đằng còn thổn thức. Bàn tay mất dạy kia chưa đã, chạm vào chổ đau đớn nhất của Đằng, ngoáy móc. Đằng tru tréo rồi ngất liệm...
.......
Ông Tâm đón lấy cái hộp thật trân trọng. Bà vợ thì khác, nhìn thầy hai với ánh mắt nghi ngờ. "Làm sao mà dám chắc thứ trong này là của thằng đó. Thiến dái chó cho vào ai biết được." Bà mở hộp ra xem và hoảng hồn quăng luôn xuống đất. Trong hộp không chỉ có hai hòn trứng mà còn có cả khúc thịt thừa. Ông Tâm thấy vợ quang báu vật xuống đất, liền lao xuống nhặt lên. Miệng lẩm bẩm trách.
_ Ăn luôn đi cho nên thuốc.
Thầy hai nói rồi bước đi. Mặc hai ông bà kia hớt hải khua xoong khua chảo. Ở đầm Nháy, con thuyền hạng trung đang chờ. Để chở thầy và một người nằm liệt giường đang bị sốt tới nơi xa.