A Đằng - Chương 3
Ông Tâm đưa lại cái hộp cho bà Ninh bảo đem hầm. Thường thì ăn uống trong nhà do một tay bé Măng chuẩn bị ( bé Măng mới 14 tuổi nhà cùng xóm. Không phải ở đợ. Dạng như làm thuê kiếm cơm qua ngày). Chuyện này không thể để người ngoài biết được. Nên bà Ninh đành phải xuống tay.
Mà vậy thì khác gì giao trứng cho ác. Mụ nào biết nấu ăn.
Hầm canh người ta cho thịt xương vào hầm trước. Lấy nước. Thịt gần chín mới cho rau củ vào, hạ lửa nhỏ lại. Bà Ninh chả biết. Tống mớ rau củ cùng thảo dược vào trước rồi mới đi làm thịt. Khúc thịt bị thả cù queo xuống cái thớt. Hai hòn trứng rơi cạnh đấy. Cái ngón tay trỏ đụng nhẹ thử độ cứng của trứng, rồi phũ phàng búng mạnh nó ra xa. Thái thịt đúng chuẩn_một tay cầm thịt, một tay cầm dao, cắt thành từng khúc đều. Còn ở đây, mụ thái thịt như bửa củi. Cầm dao bằng hai tay, giơ cao lên trời chặt xuống. Ngắm đằng đông, dao cắm đằng tây. Bữa được hai phát, con dao văng khỏi tay đánh vào hàng xoong chảo treo trên vách một tiếng đinh tai. Ông Tâm hóng hớt ở nhà trên phá luật, chui luôn xuống bếp. Vừa tới cửa bếp, bị đuổi ngược trở lên. Ở nhà này, trưởng gia không được xuống bếp. Ngộ! Thấy việc chặt thế không ổn, mụ Ninh chuyển qua bầm. Con dao lụt nhách. Nhát băm không cắt đứt thịt mà dập nát nhừ. Liệu không ổn, mụ hốt cả đống đó quẳng luôn vào nồi.
Tô canh nóng hỏi bưng lên. Ông Tâm vừa ngửi mùi đã nghe nhờn nhợn ở cổ. Tanh quá! Mớ rau củ bị ninh nhừ tử nổi lềnh bềnh. Múc muỗng thứ hai cho vào miệng, ông Tâm nhìn thấy khúc thịt nát trồi lên theo đường nước khuấy. Ông ói. Đã tanh hôi, mùi vị lờ lợ mà còn thêm quả thịt thấy ớn nữa. Sao chịu nổi. Mụ Ninh đứng kế bên, thấy cảnh ấy tức trào máu. Giựt luôn tô canh rồi vục tay vào mò. Mò được hòn trứng, mụ banh họng ông Tâm mà nhét. Trứng to quá, nhồi xuống không được. Cổ họng hoạt động theo cách tự nhiên, kích thích đường ruột nôn thứ kia ra ngoài. Tức càng nhét càng ói. Đáng lẽ là một bữa ăn bổ dưỡng, mà giờ ra cảnh vật lộn. Khôi hài.
U mê. Hoang dâm vô độ thì suy dương là phải. Hai trứng dái kia có là trứng dái người chửa cũng không khỏi chứ huống gì là trứng dái dê.
...
Con thuyền không to mà cũng không nhỏ. Nó cỡ khoảng chiếc ghe điệu mấy đời trước. Trên thuyền không có chổ nấu ăn riêng, muốn nấu phải chông cái bếp ở đằng đuôi. Chổ ngủ khá eo hẹp, hai người nằm hả ngang hàng thì vừa sát nhau. Vì phải chở nhiều rương sách và tư trang nên thành ra vậy.
Thầy hai rê mớ tư trang ra ngoài, số nào nào có thể chất lên mui được thì chất. Lấy manh bạc phủ lại. Cơ thể kia sốt cao quá. Cần tạo không gian thoải mái, rộng rãi dễ bề chăm nom. Suốt ngày thầy chạy quần quật. Hết chèo tới đun nước, đun thuốc, nấu cháo. Chổ vết thương độc. Máu bầm tụ nhiều. Hôm thầy đánh tiếng hỏi người địa phương xem chổ nào có đĩa rồi đích thân đi câu. Câu đĩa dễ ợt, thả chân xuống đợi chừng phút rụt chân lên xem. Đĩa cắn không gây đau nên phải canh chừng mới biết. Thầy câu hai con đĩa, đem về cho nó hút máu bầm. May có vậy, da thịt liên tục bơm máu tươi thay thế, nuôi lành chổ hiểm.
A Đằng nhọc nhằn bò ra mũi thuyền. Rất lâu rồi không được chạm vào nắng. Cảm thấy thèm gì đâu. Ngồi tựa lên nửa mông sau. Chổ hiểm còn đau lắm, chạm nhẹ thôi là buốt người. Thầy hai trao cho tô cháo. Đằng ngồi ăn rồi nghe thầy hai kể chuyện:
"Hôm tiệc tàn, thầy Hai lại mang ra cho Đằng mớ thịt nữa. Ngờ đâu ra tới thì thấy mất tiêu. Tưởng trốn bỏ xứ rồi. Tình cờ Sếp tư có công chuyện lên ngục tỉnh lị ngay chiều hôm ấy. Nghe nói bắt được đâu toán VC. Thằng cai úm định tra tấn khổ sai và thủ tiêu chứ không công khai ra cho dân chúng biết. Sếp tư có tò mò mới ghé buồn giam xem thử. Tới nơi ngớ ra mày là thằng đang nằm trên bàn. Vội nhào vô can. Lúc ấy mày bị thẻo mất cây súng rồi, chỉ còn hai "trái dứng" thôi. Kể ra trong cái xui có cái hên.
Vc nổ súng khởi nghĩa vào ngày hôm sau. Dữ dội lắm. Hai phe đìa nhau ở ngay khu mình. Dân chạy không kip. Gia đình ông Tâm sống chết ra sao chẳng biết. Mày nằm ngoài nhà tao. Xa vùng bắn. Nhưng bom đạn đâu có mắt. Lạc đường một phát, tao với mày chầu Diêm Vương. Cả lại chút chúng kéo tới mấy hồi nên tao vác mày ra con thuyền này. Tranh thủ gom góp gì theo được thì gom. Ngược dòng Vàm Cỏ rẻ lên Cần Giuộc, Định Tường. Tao còn một ngôi nhà ở đấy, mỗi năm ghé vài lần quét dọn. Giờ lên đó ở tạm.
Mày nóng người kéo dài cả tháng, tưởng chết. Tao lo canh suốt chứ chẳng dám chèo thuyền, chưa đi xa được mấy. Mạng mày coi bộ cũng lớn lắm mới qua cơn nguy đấy."
Bất cứ con gì. Từ chó, heo, mèo, trâu đến bò. Cứ muốn tăng kí thì đem đi thiến. Hoặc rượng đực dữ quá, tối ngày vác cặc chạy long nhong nhảy bậy cũng đem thiến. Mất đi trứng dái con đực trở nên ngoan ngoãn, ù lì và to ra trông thấy. Nhưng gì cũng có cái giá của nó. Sau khi bị thiến, ham muốn tình dục gần như không còn, cơ bắp có to hơn nhưng bủn nhão, không rắn chắc.
Cái thầy hai cần là một cơ thể khỏe mạnh, hấp dẫn và giàu sức sống. Nên thầy không tước dái A Đằng. Mặc khác, lại đẵng đi nòng súng. Để dẫu có ham muốn cực độ đi nữa cũng không thể giải tỏa được. Dần dần bí bách, bức rức. Và khi đó thầy mang danh nghĩa người có học, đứng ra giúp đỡ. Giúp đỡ ấy, là khám phá con đường tình dục khác của cơ thể. Chắc chắn mới đầu sẽ ngại ngùng nhưng còn cách nào khác chăng? Không, không còn cách nào khác đâu. Thế nào rồi Đằng cũng ngoan ngoãn nằm trong tay thầy thôi. (cười)
Thuyền cập bến. Cái bến nhỏ nằm ở con rạch riêng lẽ. Rạch nông, thuyền chỉ có thế đi lúc triều lên. May mà nhà nằm sát bến nên không khó chuyển đồ đạc. Một tay thầy hai khiêng hết cả. Đằng xách mớ xoong nồi xong ngồi chơi. Táy máy tay chân, cầm thử một cuốn sách rơi ra từ thùng củi xem thử. Toàn mấy chử ngoằn ngòe giống chử khắc trên cột đình (chử Nho), mà cơ bản thì cũng đâu có biết chử. Lật qua lật lại vài trang rồi trả lại chổ cũ.
Thầy hai có đất ruộng trên này, giao cho người quen trong nôm. Nay dời về đây phải mượn lại, nai lưng ra làm, chút chử nghĩa học được không giúp thầy có được oai vị như ở đất xóm Củi. Được cái thầy đa nghề, có gì là mần tất. Thí dụ như giết bò, mổ heo. Tay lạnh có hạn.
Chừng ba tháng, A Đằng đã đi lại bình thường. Cậu phụ thầy hai mớ chuyện lúa thóc. Thời gian rãnh bắt cá bẫy chim. Giỏi lắm. Coi đi long nhong vậy chứ bữa còn dư cả kí cá, đem ra chợ đổi gạo. Chim xứ này bao la, vòi thầy mua cho được đùm dây thun, mắc thành dàn ná. Bắn bách phát bách trúng, có điều trúng đuôi hay trúng đầu con chim là một chuyện. Nhắc chim mới nhớ, chim không cánh xứ này trắng xinh, má lúm đồng tiền. Có mấy con còn trao thư ngỏ ý, mà Đằng không dám làm quen. Quen nhau phải yêu, yêu thì phải cưới, cưới phải... mà súng ống còn đâu.
Đêm. Gió trời mát rượi, Đằng hay ra giường trước sân ngồi ngắm sao trời, thở dài trách phận. Từ nhỏ đã mất cha mẹ, chẳng nhớ nổi mặt người nào. Giấy má lưu lại, nói rằng cha tên Sáng, mẹ tên Nui. Hầy... Đời cậu có mỗi cây súng bầu bạn, hồi đó cứ hễ nhà chủ đi ngủ là len lén khều súng ngóc đầu dậy. Nằm nghịch sướng phải biết. Giá mà bữa đó không nhậu, chắc bị lính hốt thì mình còn tỉnh để chối. Ai ngờ đâu đời đưa đẩy như này.
Thầy hai ngồi đằng sau, ngắm nghía cơ thể quyến rũ. Tốt tướng quá. Vai u thịt bắp, sờ chắc đã lắm.
A Đằng quay người lại. Nhìn thầy hai rồi hỏi câu ngây thơ:
_ Thầy ơi, có cách nào cho con cu nó mọc lại không ạ? Con nứng, khó chịu quá.
_ Tao nghe ghép cặc vào cặc, chứ chưa nghe mọc lại bao giờ.
_ Ghép thế nào ạ, thầy kể con nghe.
"Đất Trung Hoa đời nhà Nguyên, khoảng năm Chí Hòa. Có một chàng thư sinh, tên họ Bán Dạ Sinh. Trời phú tài trí hơn người, học đâu hiểu đấy. Tiếc là đam mê sắc dục che lấp sự nghiệp. Hoa chẳng từ mà bóng đào chẳng tha. Tướng mạo từ đầu xuống chân đều tốt, duy chỉ có cái vật lủng lẳng hơi bé.
Bán Dạ Sinh tình cờ gặp một vị thuật sĩ. Bèn nhờ giúp đỡ.
Nghe lời chỉ dẫn. Sinh mua một chó đực và một con chó cái thật tốt. Nhốt hai con ở buồng riêng. Chờ con chó cái tới ngày, cho chúng giao phối. Dương vật chó đực là một vật cực nóng, thọt vào âm vật là to ra, dài ra hơn nhiều. Dù cho đã xuất tinh, cũng phải lâu lắm mới rứt ra được. Đợi chúng hành sự dở dang, lấy dao bén cắt ngay. Mổ âm vật chó cái để móc dương vật ra, xẻ làm bốn cọng. Đồng thời bôi thuốc tê lên dương vật người, rạch sâu bốn đường trên dưới và hai bên. Xong nhét mỗi đường rạch một cộng dương vật chó, bó lại. Điều cần yếu là không được làm rách ống dẫn tinh chó, tránh mang bệnh. Đợi vài tháng, bên trong có sự hòa hợp chẳng khác nước với sữa, không còn phân biệt đâu là của người, đâu là của chó. Dùng dương vật này hành lạc với đàn bà thì nó khởi nhiệt nóng ran. Lúc chưa cương đã to, khi cương to thế nào, đi vào âm vật lại càng to hơn nửa. Nghĩ thôi đã thấy sướng?"
A Đằng nghe xong mà lòng mừng vô hạn. Mặt mũi nóng ran. Câu chuyện vừa dâm dục, vừa lý giải rằng có thể lắp cái súng mới. Nhưng câu nói tiếp theo của thầy hai như tạt vô mặt cậu gáo nước lạnh. " Chỉ là một trích dẫn trong văn học Trung Quốc thôi, không có thật đâu. Truyện ấy tên gì này, hình như là Nhục Bồ Đào". Thầy lại từ tốn nói tiếp: " Tao nhiều lần cũng thử nghiệm rồi, cắt của con chó rồi may lại, mười lần như một. Thậm chí con chó không nối lành được mà nó chết vào tuần sau. Hay mày thử không, biết đâu lại có hên." Đằng lắc đầu lia lịa, nằm vật xuống phản như than rằng: thế là hết.
Thầy hai chạm lên đầu vú Đằng, se se nhẹ. Vú săn lại, cứng ngắt. Đằng mở mắt cảm thấy kì cục sao ấy. Rồi tự nhiên thầy kêu đi ra sau hè ị đi. Phải ị cho bằng hết. Xong vô đây thầy chỉ cho cái này.
Đằng chối lắm rồi mà thầy vẫn làm. Còn nói dương bí gì gì đó, sẽ hóa thành quỷ. Ui cha, đáng sợ vậy. Thầy hai lấy ngón tay thọt vô cái lỗ dơ dáy giửa cái mông đang chổng ngược. Nhột không thể tả. Dần dần cảm thấy tê tê nữa. Ngón tay thầy mò gì vậy? Mò cái chổ mềm nơi gốc dương vật. Chổ nhạy cảm nhất. Tới nữa đi, tê quá. Thầy đưa đẩy ngon tay thụt ra thụt vô nhanh dần. Sau đó cho thêm một ngón tay nữa là hai. Thọt vào nông dần hậu môn rộng thêm. A Đằng khụy. Chẳng chổng mông lên nổi nửa. Hai hàm răng va vào nhau cầm cập. Cảm giác khó tả. Ba ngón tay. Tiếng ú ớ the thé. Gì thế này...
Hôm sau, thầy hai vẫn làm ra vẻ tỉnh bơ. Đằng cố gắng nói chuyện như bình thường mà ngại ngại. Hết ngày rồi lại đêm. Thầy hai lại mon men lại nằm gần. Đằng không cử động. Thầy hai vuốt lưng, lần ra đằng bụng, vòng lên ngực. Hai đầu vú săn cứng cho biết đã "lên". Thầy hai lại trò cũ, một ngón tay, hai ngón tay, ba ngón tay. Đằng vẫn nằm bất động. Đột nhiên không còn ngón tay nào nữa. Thầy hai nằm sau lưng Đằng. Áp sát. Hán thầy cạ cái vật cứng ngắt kia vào, lấy tay đưa đầu khấc sát lỗ. Đằng chưa biết điều đáng sợ đang tới. Đến khi vật đó chui tọt vào trong, liền ú ớ vùng vẫy. "Thầy ơi đàn ông không, làm chuyện này kì lắm". Thầy hai ôm chặt, ghìm đôi tay còn non sức xuống. Cố gắng hãy mông nhẹ nhàng, cốt cho cái lỗ quen quen dần cảm giác, thích thú trở lại.
Tiếng ỉ oi rên rỉ pha lẫn tiếng thút thít xé lòng.
Có lần thứ nhất, sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Chiến tranh đến hồi kịch liệt. Cậc dê đêm nào cũng xả tứ tung. Mỗi quả khi nổ, làm đất thủng bằng cái ao. Dân sợ quá, bắt đầu sơ tán hết. Thầy hai cũng vậy, khăn gói theo bà con dân chúng. Thầy bán đi chiếc thuyền cũ. Đổi chiếc lấy chiếc xuồng ba lá. Di tản ngang qua cái chợ cạnh sông, mới chợt nhớ là chưa mua gạo. Cái quan trọng vậy mà quên.
A Đằng đi chợ, để thầy ngồi tán dóc trên xuồng. Ở chợ có nhiều gái xinh lắm. Đi để thỏa con mắt chút. Nghe ngóng mọi người nói cười, có nhắc đình ông Năm gì đó rất thiêng. Đằng hỏi đường rồi tìm tới. Cũng khá gần chợ. Khỏi nói chắc ai cũng biết ông nội này ước cái gì rồi. Thấy mà thương. Tuy nhiên, có một điều không ngờ tới. Khi đang khấn vái, nghe văng vẳng tiếng ai gọi. Hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải. Tiếng của một bà bầu khệ nệ ôm bụng_bé Ba.
Ra là bé Ba có gốc ở đây. Trước bôn ba đi làm, chân tay không khéo như người ta, làm miết mà không có tiền gửi về cho mẹ. Được cái vì có chút nhan sắc, đành bán thân ngủ cho mấy thằng giàu. Chỉ một lần ngủ là dư ra rất bộn. Bé Ba nói trong ngại ngần. Ngày thầy hai tìm đến, nói anh là tay trong gì đó, phải tìm cách tra khảo. Thầy hai bỏ tiền mướn, vốn bé Ba coi đĩ là nghề, ăn ngủ với ai cũng vậy thôi nên có việc thì làm. "Làm lần đó, được hậu hĩnh lắm. Thường thường, sau khi ân ái với ai, tới kì con gái, em sẽ uống nước dừa rất nhiều. Nước dừa tốt với người bình thường nhưng rất hại nếu người đang có thai non. Vì mát người quá nên lỡ thai có đậu thì cũng trôi tuột ra ngoài. Em còn tìm thuốc phá thai uống sẵn. Nhớ lần ngủ với anh là mùa nước nổi. Suốt mấy tháng trước đó, em chưa ngủ với ai khác cả. Xong với anh là em về ở ẩn. Ngờ đâu lần này trời xui cho thai còn đậu, em biết thì lớn tổ cha rồi, không phá được. Em bôn ba về xom Củi tìm anh mấy lần. Mà không gặp, nghĩ chắc mất rồi. Nào hay lại gặp ở đây. Anh à, em xin lỗi...nhiều lắm. Lỡ gì cũng có đứa con, anh đừng bỏ em anh ơi. Tội đứa nhỏ". Dòng nước mắt lăn dài trên má.
A Đằng móc túi, có bao nhiêu tiền dúi tay cho bé Ba hết. "Tui không về đây nữa đâu, đừng tìm mắc công vô ích." Nói đoạn chạy biến, mặc cho người phía sau kêu gào khóc thét.
Thầy hai trông đứng trông ngồi. Cha cái thằng lo chơi đâu mất. Kìa, nó về. Đi mua gạo mà không vác gạo về là sao. Đằng ậm ờ, nói mất hết tiền rồi. Với lại người ta hết gạo từ sớm nên đi chơi chút, không về xin tiền thêm. Thầy hai rủa mấy câu, hậm hực chui tọt vô thuyền nằm. Để mình Đằng ở ngoài một mình, liệu chèo theo dân tản cư. Coi như trừng phạt nó, rõ là lấy tiền đi chơi hả gì rồi mà dám nói dốc. Nhưng không thể làm căng được, lỡ nó không cho thầy dê nữa thì sao.
Con xuồng ba lá rẻ khác hướng dân tản cư. Đi vô nhánh sông heo hút, không có bòng một chiếc nào khác. Đến bờ đất vừa mắt, đậu lại. Thầy hai tỉnh dậy lúc trời ngả nắng chiều vàng. Mò mẫm chui ra mũi xuồng. "Cái thằng này lái đi đâu vậy nè, rồi nấu cơm chưa". Đằng đang ngồi gục đầu ở mũi xuồng. Nghe tiếng thầy hai liền ngốc đầu dậy, đứng lên đi tới, sán một đấm thẳng tay vô mặt thầy hai. Liền tiếp là một cú đá vào chổ hiểm. Xuồng lắc lư mạnh. Thầy hai đau quá, ngồi rụp người xuống. Đằng được thế, dập te tua ông thầy khốn nạn. Cơn điên dâng lên đỉnh điểm, bao nhiêu uất ức xả cho hết. Thầy hai đỡ hết nổi, nằm vật ra lấy tay ôm đầu. Miệng không ngừng năn nỉ. Đằng với tay lấy con dao nhíp. Nhằm thẳng chổ đùm dái vào xâm xuống. "Chết đi, đmm". Mỗi câu chửi kèm theo một nhát dao đâm xuống. Chửi bao nhiêu câu, đếm không xuể. Đến khi Đằng rời thuyền, chổ hiểm của thầy hai đã thành đống bầy nhầy.
Bước đi vô định. Len qua hàng lao sậy, vượt hàng tre già. Rồi nằm vật xuống đất. Chẳng muốn làm gì nữa. Trời sao nỡ ác, khiến cậu ra nông nỗi này. Đằng khóc, khóc sướt mướt. Trời nghe tiếng anh, mủi lòng, liền nhờ bà Đất chỉ đường dẫn lối cho anh liên lạc viên Việt Cộng tới bên cạnh. Anh bộ đội hỏi miết, Đằng không nói chỉ ngồi khóc. Chán nản, bộ đội để lại gói xôi quấn lá chuối rồi bước đi. Đằng cầm xôi, vừa khóc vừa ăn. Anh bộ đội đi hai chục bước, Đằng đuổi theo. " Anh gì ơi, cho tui theo với". Anh bộ đội cười duyên "không khóc nữa à, lớn mà như con nít. Tui đi đánh giặc, khó lắm đó nhen." Thế rồi A Đằng tìm thấy ngôi nhà của mình. Nơi mà người ta gọi nhau là đồng chí, cùng ăn ngọt sẻ bùi, cùng nếm mật nằm gai.
Còn về phần thầy hai, thầy tỉnh dậy vào lúc chập tối. Chưa chết đâu, kẻ ác thủ chết sớm sao được. Thầy không nhúc nhích nổi cái tay, chỉ biết ú ớ gọi cứu. Hình như có ai tới, xuồng khẽ lắc lư. Thầy hai đưa mắt nhìn. Hai hòn ngọc sáng lóe lên, mắt của loài ăn đêm. Xứ lục tỉnh Nam Kỳ không ai không biết danh loài này_Cọp xám.