Chạm
Bạn ám ảnh bởi điều gì?
Với tôi, điều ám ảnh nhất có lẽ là hình ảnh nguời nam phục tùng người nữ trong chuyện tình dục. Tôi không biết tại sao mình lại như vậy. Có lẻ là do tuổi thơ chăng, những câu chuvện thấy tận mắt, nghe tận tai đã khắc họa lên sở thích quái đản này.
Ngày bé, tôi là thằng yếu đuối nhất xóm. Đánh đấm chẳng lại ai, chỉ được cái dỗ thương vô đối. Thế nên ngoài trừ việc bị đầu gấu đấm đá vô cớ, còn lại tất cả đều đẹp đẽ. Tôi có thể ăn cơm ở nhà người này, tắm ở nhà người kia, ngủ ở nhà người nọ. Thật đấy, không đùa đâu.
Những nhà đó thường có thằng con xâm xấp tuổi tôi. Đa phần chúng nó không nghe lời cha mẹ, toàn cãi bướng. Cha mẹ kêu đi học bài vui nó học, buồn nó thôi. Vậy mà tôi bảo di học bài, nó lại nghe mới ác. Nhờ cái bản mặt thân thiện cộng khả năng thiên thần, tôi là con mọi nhà.
Tôi thích đi chơi khuya lắm. Vì không có anh em gì hết. Chiều ăn cơm xong là chạy tọt mất tiêu. Chơi ở nhà nào, ngủ luôn ỏ nhà đó. sáng xách đít về nhà sớm, ăn cơm thay áo đi học.
Lớp 6 là tôi bắt đầu dậy thì. Nói dậy thì cũng không chắc lắm. Tại lớp 7 tôi mới võ giọng. Lớp 6 là khoảng thòi gian đáng nhớ. Tôi bắt đầu tò mò về cái chuyện thầm kín. và bắt đầu ghc cái chòi hoang gần đình. Tụi đầu gấu hay tụ tập ỏ đây. Trước, tụi nó hay uýnh bài, hút thuốc. Sau lại giỏ mấy trò dâm dục. Như có hôm cả đám đứng vọc coi thằng nào bắn xa hơn. Dĩ nhiên tôi chỉ đỏng vai khán giả thôi. Đến lúc tan học về, chỉ có một mình ở nhà tôi mới dám thử nghịch cậu bé. Công nhận sướng ghc.
Sau nhà tôi có một con sông. Tên là sông Bỏ. Vì nó bó hơn con sông lớn. Sông lớn còn gọi là sông cái. Sông Bé hoang vu rậm rạp cả hai bên bờ. Vì nhà ngưòi nào cũng cất xa bờ sông cả. Nhà tôi cũng thế, cách một rừng cây giông. Thỉnh thoảng tôi vẫn ra ngoài đó để câu cá. Đoạn qua nhà tôi dỗ chịu hơn. Bị vì bên kia bờ có nhà anh Lâm và nhà chị Hoằn. Đất có hơi người, đất kị quỷ.
Hôm tính xuống hái bần. cái thấy anh Lâm ngồi câu cá ỏ bò bên kia. Bèn sang chơi. Đương lúc nước cạn. cây tràm nằm dưới đáy sông lộ thiên nên có thể đi qua dễ dàng. À mà anh câu cá bống nhé. câu cá bống phải câu lúc nước cạn. Chổ nào vầng đục thì thả dây câu vô.
Anh Lâm hơn tôi gần chục tuổi, đẹp trai lắm nhen. Tôi mê tít cả vẻ đẹp của anh. Mặc dù cùng là con trai. Anh cưng tôi như mấy bậc phụ huynh cùng xóm. Có lần chơi dí bắt anh đổi hết thảy cả đám đồng bọn lấy mỗi mình tôi, thành đội. Tôi có chút ét, chạy được gì đâu. Một mình anh đuổi bắt hơn chục thằng.
Ngồi nghich được lúc. cái tôi mon men hỏi chuyện thầm kín. Anh cười. "Cha, nay lớn rồi hả hôn!". Viện cớ thấy tụi Thái dúi vọc cu, bắn ra nước trắng đục gì đó như sữa. Nó bảo người lốn mới có. Tôi xin anh thử. Cười ngắt nghẽo mấy bận rồi anh cũng cho. Mà phải móc méo là không nói cho ai biết hết.
Lần đầu đụng vô thử. Nó to to, mềm ùi, mà còn lắm lông nữa. Lông vướng tay, hơi khó chịu chút. Anh bảo giựt cái da đầu xuống. Tôi làm theo. Ui lạ ghê, cái da trượt luôn xuống dưới. Rồi từ từ, bàn tay bé xinh cua tôi cầm không hết vật ấy. Nó to ra dữ tợn. Cu tụi Thái dúi đã là gì so với của anh. Tôi vọc mỏi tay rồi mà không thấy có cái chi bắn ra hết. Cũng hơi nản. Anh cũng định cất vô mà tôi không cho. Thế là anh tự hành xự. Chó chết gì đâu, anh chơi tôi một vố đau đớn. Bảo "gần bắn rồi đó, khum sát xuống coi đi". Đụ má, vừa khum xuống ảnh xả thẳng ngay con mắt. Mếu máo khóc luôn. Anh Lâm xin lỗi trối chết, cơ mà hình như cô' nén cười. Tôi bỏ về, éo nói chuyện nữa.
Chiều mấy ngày sau. Đang vật nhau ì đùng ở đống rạ. Đám bạn khều vai chỉ mẹ tôi đang đi ngoài đê. Tôi lăn tăn vọt theo, hỏi đi đâu đây. Ra mẹ xuống nhà anh Lâm. Lúc đấy cũng nguôi giận nên theo kím ảnh chơi. Mẹ bàn với hai bác về chuyện đồng án. Tôi lần mò hết nhà trên xuống nhà dưới, hổng thấy anh Lâm đâu. Bác gái nói anh Lâm đi chơi rồi, khuya mới về.
Dạo nàv thưòng lắm, chắc là hẹn con nhỏ nào rồi. Bừa nay sớm, chớ thường là tối thui mới đi lận.
Nhà có hai cái giường. Một cái nhà trên, một cái nhà dưới, cả đều đã giăng mùng. Tôi chui tụt vô cái nhà trên hít lấy hít để, mùi lạ hoắc. Bèn chạy ngược trở lại nhà dưới, làm y chát khi nãy. Mùi này đích thị là mùi của anh Lâm. Thế là nằm xuống ngủ luôn.
Anh Lâm về khuva, lúc đèn nhà đã tắt. Mò mẫm vô giường đụng chân tôi. Ảnh hét toáng." Em, Thóc nè"! "ùa, sao nay ghé nhà tao ngủ dậy, mưa lớn quá ta ơi". Bàn tay bé xinh lại mò vào chổ cù. Nó ướt nhẹp vậy cà. Chắc là đổ mồ hôi. Đêm đó, tôi vọc cho bằng muốn gãy. Chính xác là năm phát, anh giơ tay đầu hàng.
Tối hôm sau. Tôi không đi ngủ lang ỏ nhà bạn nào nữa. Liều mạng chạy xuống bờ sông. Vì ban đêm, nước bắt đầu dâng lên nên không thể đi bằng cây tràm dưới đáy được. Nhưng không khó mấy. Trèo lên cây bần bên này, chuyền tay bám qua cây tràm bên kia là qua được. Bị vì hai cây mọc nghiêng hướng vào nhau. May mà không đụng phải con rắn lục nào, nếu không bây giờ không có ngồi đây xàm đâu. Đáp đất ở nhà chị Hoằn. Nhà có con chó hay sùa. Nhưng hay sủa thì sao nào? Dễ ợt. Nó vừa xuất hiện, nhả bãi thịt nhai muốn trẹo quai hàm trong mồm ra quảng cho nó đớp. Xong lại moi tiếp cục thịt trong túi, nhai và thải. Bốn năm cục là nó ngoắc đuôi ngay.
Nấp ỏ hàng lu sau nhà anh Lâm, rình coi ảnh đi đâu. Anh ra rồi nhưng sao lại đi qua hướng bcn đó nhỉ? Bcn đó có nhà chị Hoằn thôi không có lối nào khác để đi chơi cả đâu. Tôi vọt theo.
Chị Hoằn lớn hơn anh Lâm 4 tuổi là ít. Chị có chồng rồi. Mà bị chồng bỏ thành ra cô đơn lẻ bóng ở nhà thôi. Tại không đẻ con được, ông chồng có vợ bé, vợ bé có con được ncn dứt áo đi luôn.
Anh Lâm vô nhà chị Hoằn rồi cài cửa lại. Không cách nào len vô được. Nhà dựng bằng lá dừa nước thôi, không phải nhà gạch. Mà nhà lá thường mấy con chó hay đục lỗ lắm. Người ta gọi là lổ chó ấy. Tôi mon men kím thừ mà không thấv. Trong túi còn hai cục thịt, khẽ suỵt suỵt gọi con chó. Nhai tiếp cục, nhả ra tay, dơ trước mặt con chó rồi thải qua cửa sổ. Tính cho nó biết cái lỗ nào chui vô nhà thì nó sẽ vào ăn thịt, rồi mình đi theo. Ây da. Nó đứng ngoắc đuôi không hà. Thế đành phải áp tai gần gần mấy vách tường nghe ngóng thử. Ở một gờ tưòng, hình như có tiếng cười. Chắc phía trong, sát chổ đấy là cái giường chăng? Tôi lại đi tiếp một vòng. Nhìn qua cửa sổ, thấy con chó đứng chổng đít trong nhà tự lúc nào. Nó đang lui cui ăn thịt. Đm con chó.
Có cái lổ chó thật. Tại vì mấy gốc tàu dừa nước mới gãy chứ không đứt, nên con chó chui qua rồi, gốc tàu dừa sẽ lại thả xuống bình thường, như không có cái lổ chó nào tồn tại cả. Tôi nằm rạp dưới đất, trườn qua cái một.
Đòn dầu đặt trong mùng, trên cái cột giường. Bạn nào ngủ mùng chắc biết. Đèn để ở ngoài thì người nằm trong mùng sẽ thấy tất cả ở ngoài. Nhưng nếu đèn đặt trong mùng thì chĩ thấy chi chít chỉ mắc lưới thôi, không thấy gì bên ngoài cả. Họa may đặt sát giường thì thấy.
Tôi đứng ở cửa buồng, nhìn vào. Anh Lâm và chị Hoằn trần chuồng như nhộng, quấn lấy nhau. Cu anh Lâm trồi ra thụt vào cái lỗ của chị Hoằn. Hèn gì hôm bữa tôi mò thấy ướt nhẹp. Dính nước đái của bả rồi, èo, thấy gớm. Tôi đứng mãi, mặc cho muỗi đòn sóc thui đốt đôi chân. Hai người đấy chẳng biết, cứ vờn nhau lên bờ xuống ruộng.
Tiệc tàn. Anh Lâm nằm ngửa thỏ hổn hển. Chị Hoằn bắt đầu ỉ ê, lỡ anh Lâm có người khác rồi sao? "Dù gì em cũng không có con được. Hay mình thiến đi anh." Anh Lâm cười hiền khô.
Tôi chạy thật nhanh về nhà anh Lâm trưốc, len khe cửa, chui vô mùng nằm vờ như đã ngủ. Anh Lâm cũng về, đêm nay tôi không vọc của anh nữa, anh vọc cho tôi.
Những ngày tiếp theo. Tôi đóng quân luôn ỏ nhà chị Hoằn. Rình xem hai người họ làm chuyện người lớn. Tội chị Hoằn chắc thiếu hơi đàn ông. Mà chị độc ác, cứ vòi anh Lâm thiến miết. Chắc sợ bị bỏ rơi. Rồi một ngày, như không tin vào mắt mình, anh Lâm gật đầu. Với điều kiện, chị Hoằn phải chịu bú dương vật.
Chỗ tôi thiến là cái gì bình thường lắm. Thiến chó cũng không cần chi thợ. Ráp gọi người phụ, tự người ta xử. Đến chỉ khâu đơn giản là dùng chỉ may đồ thôi.
Khi lành da thì cắt. Ông sáu Lê còn dữ tợn hơn. Thiến gà. Nghe bà khách tới nhà mẹ chơi buôn chuyện, tôi không tin chạy tận nơi để xem con gà bị thiến. Con gà đi cà nhắc, mé đuôi bị rụng lông, lộ đưòng chỉ đen. Thiệt dữ dằn. Còn thiến người thì có nghe kể, với cả một lần được thấy tận mắt. Nay nghe anh Lâm chịu thiến tôi thấy sao sao. Nửa muốn khuyên anh ngừng, nửa muốn tận mắt chứng kiến cảnh đó.
Đêm. Tiếng dế nhũi vo ve nhức óc.
Anh Lâm cỏi áo, cởi quần. Đúng như lời hứa, chị Hoằn bú dương vật cho anh.
Đồng thời lột bao lưỡi lam ra, loại màu trắng, rất bén. Nhưng phải rạch hai lần mới cắt sâu lớp da được. Con cu giật bưng bưng, như để khuyến khích, thi thoảng chị Hoằn cuối đầu mút chùn chụt vài phát. Tôi nghe tiếng rên rồi." ây da, ây da". Anh Lâm biểu cảm đau đốn mỗi khi nhát dao rạch vào bìu. Nhưng rõ là anh có hứng thú, con cu còn cương cứng thế mà. Hai trứng dái được nặn ra ngoài. Chị Hoằn nắm lấy kéo dài ra. Mặt chị gian tà, anh Lâm đang ngửa cổ rên ri nên không thấy. Chị chậm rãi cắt từng sợi thịt. Một hòn, hai hòn. Cơn đau đớn chẳng kìm nổi nửa. Rên cho bằng khàn giọng. Con cu chẳng còn cương cứng, nằm chèm bẹp, đầu vương vãi đống tinh trùng. Tiếc thật, lần nhả tinh cuối cùng của nó.
Chị Hoằn cầm hai trứng dái chui ra khỏi mùng. Tôi lật đật nép xuống gầm giường. Chị chạy ra sau hè, tôi lén theo sau. Thấy chị mỏ cửa, chắc lưỡi kêu có chó rồi ném thẳng xuống đất. Đợi chị vào, tôi liền nhảy ra, cầm thử thứ đó. Của anh Lâm đây sao? Con chó đứng ngoắc đuôi. Tôi thả một hòn chó nó ăn, cầm hòn thứ hai một lúc, thôi cho con chó nốt.
Thương tiếc cho anh. Mu muội làm chi để tàn cả một đời.