Đàn ông qua tuổi 30 - Chương 1
Đàn ông 30 cần một mái ấm hơn nhưng phút rong chơi quên cả tháng năm, quên cả hệ lụy. Lưng chừng cuộc đời mới biết nỗi cơ cực của cha mẹ ngày ấy. Hồn đã lặng. Sự từng trải làm người ta đứng đắn, chững chạc.
Đàn ông 30 cô đơn. Họ vừa tan vỡ một mối tình vụng dại thời trai trẻ. Lẳng lặng sống. Thoạt trông có vẻ bình thường vì thường nhật nụ cười vẫn nở trên môi. Nhưng đêm về, bóng tối tô vẽ lên má ai giọt nước mắt vô hình.
...
Tản mạn chút thôi, đoạn trên không liên quan mấy đến những gì sắp được viết cả. ^_^
Cập mé sông, ngôi nhà mái ngói ám rêu phong nằm yên hiền hòa. Người đi đò ngang qua nhìn cảnh tình ấy mà thêu dệt trong tâm trí một ngôi nhà hạnh phúc.
Trên những con đò chạy thường nhật, người ta thường thấp thoáng bóng hai đứa trẻ chạc 5 tuổi nghịch cát ở bãi bồi. Đôi khi thấy cả cha chúng nó nữa. Nhưng có lần nào người ta thấy người mẹ chưa nhỉ?
Chưa. Chưa bao giờ.
Đã bốn năm, kể từ ngày vợ bỏ đi. Thanh Phong ở vậy nuôi con. Đứa trai đứa gái. Cả hai giống mẹ như đúc. Những đêm uống say, ngồi nhìn con ngủ lại mường tượng ra mẹ nó. Hận trời không nguôi mà con thơ cứ khắc khoải hình bóng ả lên từng ngày. Cay đắng nghiệt ngã.
Anh mang nỗi hận ấy trút lên đàu những người con gái xung quanh. Trút trong im lặng. Ẵy là hễ cứ con gái bắt chuyện, về công việc thì trả lời dứt khoát, về tình cảm thì không buông nữa lời. Chẳng buồn nhếch nữa vành môi khi bị trêu chọc. Người tử tê anh đối xử như vậy. Những ả đàn bà dâm loàn thấy anh một mình mà ve vãn, anh dằn tận mặt, văng cả tục mà gẳng: “Đmm, ngứa háng lắm à?”
Cái sự ấy khiến người ta đâm ra sợ chẳng ai dám làm quen. Đời anh quanh quẩn công việc, nhậu nhẹt và con cái. Ba mươi sung sức mà thẳng ku trong quần cứ ngủ ngày này qua tháng nọ, giữa rừng già đen kịt ngốn ngang cổ thụ, chồi non.
Chiều nay Thanh Phong lại chắc lưỡi kêu con chó đến gần, tranh thủ lúc nó ngơ ngơ túm chân trói lại. ồng sáu Tình hẹn bữa nay sẽ đến thiến chó. Dạo này nó rượng đực, chạy rong chạy rêu khéo bị cho ăn bả. Thiến nó đau rồi thôi, không đi lung tung. Chó quê khác chó thành thị, xích cổ lại nó tru tréo cả ngày. Người lớn ngủ còn không được huống gì trẻ con. Hẹn 3 lần rồi mà lần nào cũng khất. Bữa nay khất nữa chắc Phong thiến ngược lại ổng mới hả dạ vừa lòng.
Mặt trời hạ dàn. Ráng chiều ửng lên một màu đỏ xậm ảm đạm.
Có tiếng nổ động cơ đang đến gần, nhỏ dần nhỏ dàn rồi tắt ngắm. Từ rìa sông, một cô gái xinh đẹp trong chiếc áo bà ba cách điệu, nhẹ nhàng di chuyển. Nhanh và thánh thoát. Cô tiến tới chào hỏi, giải thích một cách ngắn gọn nhất những gì càn truyền đạt. Ra ông sáu tình có công chuyện thật, cấp bách. Mấy ngày nay bận bịu không ngơi tay.
Nhưng chổ chí cốt nhậu nhẹt, khất mãi cũng kì. May có đứa cháu họ đương rảnh tay nên nhờ vả. Phong nghe toàn bộ lời giải thích bằng sự hời hợt.
_ Mày cháu họ mà sao đéo giống sáu Tình chổ nào vậy. Biết lờ gì không mà bày đặt xía vô. Chết chó tao, tao thuốc bã cả dòng họ nhà mày...ờ mà chừa sáu Tình ra.
_ Dạ anh tin em. Em làm bên thú y trên Sài Gòn cả năm rồi anh ạ. Tiểu phẫu này gặp miết hà.
_ Vô nhà đi, đi xuống nhà sau. Tao khuân chó xuống nhà sau cho. Giờ này tối rồi, ở ngoài sao thấy đường. Nhắc lại lần nữa được thì tiến, không được thì lùi. Tao không cản. Chết chó tao là tao cho ăn bả.
Đúng như lời chú sáu,
An An nghĩ: “Anh này ghét con gái ra mặt. Chưa làm gì cũng ghét. Lạ đời.” Trong lòng An trào lên cảm xúc lạ lẫm. Dáng người ấy, sự ngổ ngáo ấy. Thật cuốn hút.
Thanh Phong khuya gối, dằn lên một chân sau con chó, rồi chòm người qua đè chặt chân còn lại. Chỉ cần vậy thôi, hai chân trước và đầu con chó đã bị cột chặt vào chân củi. Hạ bộ phơi thẳng trước mặt An An. Thật khéo léo, những đường dao, đường chỉ uyển chuyển thực hiện tiểu phẫu triệt sản.
Dù không cố ý. Nhưng đôi gò bồng đảo thấp thoáng đấy đưa trong lớp áo mỏng thật quyến rũ. Làm Phong cứ len lén mắt nhìn. Đàn ông quê ít ai mặc quàn lót. Cứ tồng ngồng. Nay gặp chút hương hoa, cậu nhỏ buồn tình trỗi dậy. Dù ngại nhưng Phong không thể buông tay nữa chừng được. An có nhìn thấy mà vờ như không. Việc xong đâu đấy, Phong luốn cuốn quay lưng ra phía An, tháo dây cho chó. Con chó lủi mất, sủa ăng ẳng.
Cậu nhỏ hạ rồi. Còn hơi phập phòng trong cái quần tà lỏn. Phong chưa quay người lại, nói vọng ra phía sau lời cảm ơn và tiễn khách. Một cánh tay ôm lẩy eo Phong. Tay nữa bóp thẳng cậu nhỏ. Tiếng Phong rít khe khẽ: “ buông ra”. Tiếng rít có quãng ngập ngừng, như nửa muốn tiếp nửa muốn không. Tay buông eo rồi hạ xuống ống quần, nhẹ nhàng luồn vào trong vén ngược ống quần lên. Túm lấy cậu nhỏ. Những ngón tay chưa cắt móng, nhọn hoắt, cào cấu, mơn trớn lên lớp da thẫm màu chi chít đường gân. Ngón trỏ và ngón cái co lại một vòng, ôm trọn đầu khấc, đồng thời gãy khẽ sợi dây cương. Nước nhớt rỉ ra, nhiễu thành sợi. Một cảm giác đã rất lâu rồi chưa gặp. ứ đọng từng ấy năm, nay trào lên mạnh mẽ.
Phong dựa vào tường.
An quỳ gối. Ái dục dâng lên đỉnh điểm. Phong quơ quàng vô thức, nhón cả hai chân lên. Bất thần, Phong khum người xuống, bế thốc An lên bàn. Tất cả đồ đạc bị hất xuống đất.
Hai người đấy đưa trên đẩy. Phút chới với, tiếng rên ư ử bật lên dữ dội rồi tắt ngắm. Thở dốc.
An tinh nghịch trèo lên bụng Phong ngồi. Đưa tay ra sau lưng vuốt ve hạ bộ.
_ Chẳng phải anh ghét đàn bà, con gái lắm sao. Giờ còn chơi em nữa. Anh hư lắm. Như chó vậy, hay em thiến anh như chó cho anh ngoan lại.
Phong không biểu cảm ra mặt. Trong anh có chút gì đó rạo rực, không biết tại sao. Nói thầm trong bụng: “Nó là thá gì mà đòi thiến mình”. Thoáng im lặng, chẳng nói chẳng rằng. An leo xuống:
_ Em đi tẩy dụng cụ. Anh dỗ con ngủ trước đi rồi đêm nay, mình thoải mái truy hoan.
Phong cứ lẩm bẩm “ chó chết, chó chết, mình làm gì thế này” Biết là ngu nhưng vẫn tiếp tục. Vì thứ gì đó lạ lẫm, nhói cả lòng ngực. Thèm quá, anh muốn thử cảm giác ấy, giống con chó hồi nãy. Một ước muốn điên rồ.
Anh bắt con vào phòng, bật nhạc lớn cho nó. Rồi tắt đèn lẳng lặng về phòng.
Cửa mở. Cửa đóng.
Anh tiến tới giường, cởi áo, cởi quần, cởi đồng hồ.
Tràn trụi, anh lao vào cơ thể ấy giao hoan, ôi, sướng, cảm giác máu chảy rần rần trên từng thớ thịt. Móng tay nhọn hoắt cào cẩu da thịt anh.
Mạnh bạo đến xướt da, chảy máu. Giữa vòm ngực vạm vỡ, hai đầu vú bị cắn, nhéo bàm dập. Cứ giày vò đi, anh cho hết, cho hết tất cả.
Khi gần đến đỉnh điểm. Phong bị đẩy ra. Nửa kia bảo anh nằm xuống giường. Anh nầm xuống, thở dốc. Cậu nhỏ còn thèm lắm. Nó cứngngắt, chảy nước lòng thòng, bóng mẩy.
Hai bắp đùi to tướng dạng ra hết cỡ. Để hạ bộ nằm trần trụi. Một nhát dao cứa ngọt giữa bìu. Phong thấy nhói đau. Cậu nhỏ giật liên hồi, mọt dòng tinh đặc sệt trào ra. Hai nhát rạch nữa để mở rộng vết mổ. Phong rên ư ử.
Tinh trùng chảy ra từng đợt nhỏ. Sướng quá... Máu thấm ướt đẫm ga giường. Mặt Phong nóng ran. cả người mồ hôi vã như tắm. Bàn tay nhỏ nhắn kia nắn bóp bìu, hai hòn trứng rơi ra ngoài gọn lỏn.
Con dao đưa đến nơi, bỗng nhiên đổi hưởng. Lớp da dương vật bị kéo căng ra ngoài, một đường dao cứa ngang, xoắn tiếp theo thân cậu nhỏ. Làn tinh dịch đặc quạnh bắn như mưa. Loạn xạ rơi lên tận ngực, mặt Phong. Phong cảm thấy đau buổt, bất thần ngồi dậy bụm cậu nhỏ lại. Bị cậu nhỏ bắn dịch lên cả đầu. Phong khóc, rên rỉ. “ Ư ư...đau anh, ôi đau anh. Em ơi, đau anh”.
_ Bỏ tay ra, lẹ!
Bàn tay thô ráp tuân lệnh, bỏ ra. Máu chảy nhuộm đỏ đám lông vốn đen kịt. Đường dao nữa cắt nốt phần da dương vật còn lại. Hai phần da thân dương vật và da quy đầu tách rời. Phong lăn lộn. Nước tiểu xón ra, hòa vào tinh dịch. Tạo thành thứ nước nhớp nháp tuôn trong vô thức. Phong rên mạnh hơn nữa. Trong cơn đau, âm ỉ dục vọng khoái cảm. Lớp da thân dương vật tuột xuống, để lộ thể han đỏ loét. Bàn tay An đưa ra bóp lấy. Phong buốt tận óc. Mơ màng trút toàn bộ sức lực còn ứ động bên trong lên không trung thật mạnh mẽ.
Tàn cuộc. Hai hòn trứng bị cắt lớp màn ngoài, cắt dây dẫn. Và để cạnh bên dương vật đỏ tươi. Đầy máu. Phong ngất đi.
Những đường chỉ cuối cùng cũng xong. Vá lại vết mổ ở bìu. Nối lại bao quy đàu. Có lẽ vài ngày tới sẽ khó khăn. Không sao, đâu cũng vào đấy.
...
Thanh Phong từng ngố ngáo một thời bây giờ trở nên trầm tĩnh. Người còn ra dáng lắm nhưng cơ bắp không còn chắc nịch. Ban ngày vẫn sống đường hoàng oai vệ nhưng về đêm. Khi phòng cài then chốt cửa. Anh cởi bỏ hết tất cả trên người, ngoan ngoãn nghe lệnh cô chủ.
Đó là một cuộc chơi. Chẳng cần biết ngoài xã hội bạn làm vua hay chúa, với tôi bạn chỉ là một con chó.
Không có bình luận