Kí ức chú và quyển sách của tôi - Chương 1
Bỗng đâu một trưa nắng, có người vác ba lô đội mũ cối đến nhà. Trông hình dáng ấy, đồng bọn đánh bi cùng tôi bảo đó là chú bộ đội. Kì thực chú chẳng liên quan gì đến cái nghề đang tưởng tượng. Ba bắt tôi thưa bằng chú. Chú tên Khương. Thoạt trông có vẻ hơi gầy. Vì lớp áo sơ mi tay dài phong phanh trước làn gió quạt điện. Đến chiều chú ra tắm cạnh tôi bên khạp nước mưa, cởi đi quần dài và áo. Mới thấy tường tận cơ thể bên trong. Gò ngực căng như thép thổi. Bắp tay và bụng sâu hoắm những đường cơ. Đẹp nhức mắt. Nhìn xuống đũng quần, cục u dài thòng như con sâu lá chuối. Mà trong các thứ, sâu lá chuối là loại to lớn nhất, trông đáng sợ nhưng lại hiền lành. Nó không gây ngứa, nhũn phấn và ù lì, tối ngày rúc vào cuộn lá tròn như bánh cuốn.
Đến cả buổi cơm, tôi còn ngây người ngồi ngắm. Mẹ khẽ đánh vào vai "Thằng này, mày để chú ăn chứ, nhìn dữ vậy".
"Mày sợ chú ăn hết cơm nhà mày à" Chú pha trò với cái mỏ nhóc, rất có duyên. Thêm đôi chân mày rậm và hàm ria chất lừ. Chú vô hình làm tôi ngại. Lò dò cầm đôi đũa vóc một ít cơm vào miệng.
"Nó biết cầm đũa hả chị nhà" Chú lại hỏi.
Ba gật đầu trả lời. "Nay sao không qua nhà dì năm ở chui nữa đi. Chừa giường cho chú Khương mày ngủ".
"Anh này, nói vậy nó lại tưởng em giành nhà". Chú cười khẽ. "Hồi chiều tắm chung, nó nói trong quần em có con sâu lá chuối". Sau câu nói ấy, ba mẹ sặc cơm lên tận lỗ mũi.
...
Tôi mơ hồ nhận ra trước đây, hình như chú đã ghé nhà vài lần. Có phải người con trai cưỡi chiếc mô tô phân khối, mỗi khi vào chơi là tiếng ồn vang tận xuống biền. Hay có lần đi chiếc bọ rùa hệt như của bác tiến sĩ Agasa trong truyện Conan. Ồ, thế chú giàu lắm chứ. Chú có hẳn một điền trang cao su ở Đồng Nai. Một cửa hàng cà phê góc phố Sài Gòn và hộp bút chì mua từ nước Đức. Hôm nay không thế, chú chẳng còn là khách ghé chơi và tặng nhà dăm con khô mực bự hơn bàn tay người. Chú là người ở nhờ. Có vẻ sẽ lâu lắm.
Đáng lẽ tôi đã ngủ say. Tiếng ngáy như sấm rền khiến cuộc đánh trận trong mơ vỡ toang hoang. Thậm chí nghe cả câu than thở từ buồng trong "Chú ấy ngáy dữ vậy ba thằng Thóc". Tôi nhíp tay mình như cái càng cua, bấu hai móng nhéo lấy cánh tay chắc lừ. Cốt để chú tỉnh chút ít mà bớt ngáy. Chắc trời có sập cũng không làm dứt cơn say này. Thật tù túng và khó chịu. Chú cựa mình nằm sấp, đưa miệng ngay trên đầu tôi mà tiếp tục cơn rống. Thứ gì đó cạ vào mặt thật nhột, lát sau tôi nhận ra là lông ngực. Còn con sâu lá chuối lúc này chễm chệ trên bàn bé nhỏ. Kì thực tôi đâu có ý xúc phạm như thế. Nhưng vì bàn tay để ngửa và chú lật sấp lên. Ông giời ơi, nó múp míp hơn tưởng tượng. Như khúc giò heo mẹ hầm với củ cải. Tôi cố đẩy người chú ra để bàn tay khỏi cơn ô uế. Chỉ cần ngửa eo chú lên một chút, tôi sẽ nhanh tay rút về. Khi đụng vào bờ hông, tự đâu một cảm giác láng mịn ùa đến. Tôi mân mê với sự thắc mắc non nớt. Cái quần thun đã trễ xuống mông đít. Thì ra bị tuột. Tôi nhẹ nhàng kéo hộ về vị trí cũ. Thấy mình thật dễ thương.
...
Buổi sáng mùa hè. Mẹ lại lên chợ huyện bán nước với cô ba. Còn tôi và chú ở nhà. Chú mở hộp chút chì, xếp ngay ngắn thỏi gươm bên cạnh. Mở quyển sổ tay. Quyển sổ màu đen bọc da dày cộm. Tôi ngồi im rít nhìn xem ngọn bút chì thong thả lượn trên mặt giấy. Nét chử thật đẹp, có nét thanh nét đậm. Viết đẹp hơn cả cô giáo. Chú viết đôi dòng, ngừng, suy nghĩ rồi lại viết đôi dòng. Xong một mặt giấy mới dừng tay. Đề tựa và ghi ngày tháng. "Con chó móm". Đó là tựa đề bài viết, con chó móm có phải con chó nhà ông Sáu đầu ngã ba không? Chú bảo phải, vì lúc đi bộ vào đây nó chạy ra cắn vào gấu quần. Cái hàm răng móm nó rất tức cười nên chú viết. Mượn đọc thử, ôi câu từ đơn giản tới mức một thằng vừa học xong lớp hai cũng có thể hiểu được. Nhưng lại hay, vần gieo rắc cực kì điêu luyện mà lại hài hước. Đọc hết trang ấy, chú đã ra ngoài hút thuốc chẳng đợi khen lấy vài câu. Có lẽ tiếng cười khúc khích của tôi đã đủ làm chú vui rồi. Lật lại những bài trước, tôi đọc luyến hoắng mười phút hết cả năm. Tốc độ đọc rất nhanh so với các bạn cùng lứa tuổi. Những tựa đề tuần tự tôi còn nhớ: Tiếng bô xe, Cà phê trứng, Bồ câu vỗ cánh bên tháp chuông và Một đêm ái dục. Mà một đêm ái dục toàn những cảnh dơ bẩn. Người viết xưng tôi, vào vai người đàn ông quỳ gối để uống thứ nước cô tiểu thư xả từ âm hộ. Câu chử không đơn giản nữa, bóng mẩy, rất người lớn. "Em khẽ che đi đôi môi thanh tú khi tôi vục mặt vào thiên đường. Ôi thiên đường. Mùi ngai ngái và vô vàn những thứ mùi nữa. Hòa quyện trôi vào cuốn phổi. Em! Anh như thiêu thân chết trong say đắm. Mà em chính là ngọn lửa tình anh nguyện hiến dâng. Tất cả. Khí đã chảy đục trắng trong quần..." Quyển sổ bị giật lại.
....
Chiều nào cũng như chiều nào, bọn trẻ chúng tôi bày ra đủ thứ trò để chơi. Đôi khi cũng không cần trò mới. Loay hoay trốn tìm, đánh bi là đủ. Tôi chơi trốn tìm cừ nhất, nhắm mắt cũng biết tụi nó trốn đằng nào. Thế nên cứ theo lệ, trận đầu tôi sẽ đi chăn. Và không bao giờ có chuyện chăn lần 2 trong cùng một ngày. Hôm nay thì khác, tôi vừa đúc đầu qua kẽ hàng cây dâm bụt, định bắt mặt Cu thẹo. Luật chơi hễ bắt mặt được một người, sẽ phải chạy ngay về cây tùng, tức là vị trí mình đứng úp mặt đếm lúc đầu. Hễ người chăn đập tay lên thân cây trước thì người bị bắt mặt bị xếp vào loại chết. Và ngược lại, xếp vào loại sống. Tôi đã thấy Cu thẹo, nó cũng thấy tôi. Ngay lúc ấy, nếu chạy về tôi đã loại được thằng ấy. Nhưng không, có chuyện khác "To bự" hơn. Chú Khương đã ngà ngà say, mặt đỏ lợm đứng cách tôi 3 mét qua hàng dâm bụt. Chú cởi nịch quần, tháo khuy và kéo phẹc mơ tuya. Một rừng lông đen đúa, xoăn tít hùng dũng. Làm nền cho khúc giò heo xụi quặc. Chú xả nước phè phè, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm ngang thân cặc. Lấp ló dưới lớp da, hình như cái đầu rùa màu xâm xẩm. Bất giác tôi run rẩy, to quá, đích thực hơn cả cái giò heo. Da dái không đủ sức nâng cặp trứng gà mộng tinh. Nên nó xệ thòng lòng. Gần xong chú phe phẩy cặc cho ráo nước. Nó dẹo dặt lắc lư, chút ít nước tiểu tồn động bị hất hết ra ngoài. Nhìn tướng rom rom mà sao con ấy lại to dữ như vậy. Thật khó hiểu.
Chú làm tôi lỡ mất buổi chăn trốn tìm. Lần đầu tiên phải chăn tận 2 lần. Biệt danh "Kiện tướng" bị tước bỏ.
Tôi ghim cái thù ấy vào đầu. Rồi trả thù ngay tối hôm. Khi tiếng ngáy lại um trời dậy đất. Tôi ngồi lên bụng chú cởi đi hàng cúc áo, vốn chú đã xỉn nhũn nhão. Phạch hết ngực chú ra, dưới ánh trăng mờ nhạt bên cửa sổ, tôi lần mò tới từng cọng lông ngực bứt sạch. Chưa hả giận, tôi cởi tiếp bên dưới. Không quên sờ mó thử khúc giò heo. Nặng tay, nuôi lớn từng này chắc tốn sức lắm. Sao chú nuôi được thế nhỉ. To gấp chục lần của mấy thằng lớp 5, lớp 6 trong xóm. Biểu sao lúc đi ngang sào phơi quần áo, thấy quần sịp chú rách một lỗ nhỏ. Tôi chỉ có ý định cầm thử. Đột nhiên nó to ra. Chú ngưng ngáy một lúc, tự cầm cặc sục lên xuống một hồi mới buông. Lại ngáy ồm ồm. Tôi lấy kéo tỉa tận gốc hết cả đám lông mu. Không quên hốt sạch sẽ và trả quần áo về vị trí cũ.
Nắng đã len qua khe cửa soi vào mặt người nằm trên giường. Chú Khương uể oải thức dậy và đi ra vườn cây như một thói quen. Liền sau đấy cất tiếng la bài hãi "Trời ơi". Cha đương nhâm nhi nước trà cho tỉnh hơi men. Nghe động vội chạy ngay ra vườn. Chú cũng kịp giấu đi chổ kín mình lại, nói khống mới thấy con rắn bò ngang.
"Ê Thóc. Cho chú hỏi cái này". Chú lò dò đến cạnh tôi, hỏi nhỏ.
"Dạ"
"Tối hôm qua chú xỉn lắm hả"
"Dạ đâu có. Chú nhậu bên nhà ông năm xong còn đi đâu nữa, tối mới về". Tôi nói láo ra như thế
"Thế chú đi đâu có biết không"
"Dạ không. Con bận chơi trốn tìm với đốt lửa"
"Vậy à..." Chú gãi đầu thắc mắc. Có vẻ như không tin vào những lời tôi nói. Hay đang cố nhớ lấy những thứ không tồn tại mà tôi vừa kể ra.
...
Tôi mê mẩn quyển sổ tay. Bất cứ lúc nào chú vắng mặt, tôi lục kì được hết mọi ngóc ngách trong ba lô để lấy quyển sổ ra đọc. Đến nỗi ba cho chú cái khóa hộc tủ đựng đồ nghề thợ mộc, để tận dụng lại làm hộc tủ riêng.
Ba đót cho mấy cây roi vô đít. Thật bực mình. Tôi cắn răng hậm hực đi ra trước nhà trèo lên cây ổi sẻ. Ngoài đường, có bác trai lạ trông thấy tôi rồi ngoắc tay thân mật. Bác tặng cho thỏi kẹo sô cô la. Nói nhà ở xóm trên, đi tìm thằng con trai mới bỏ nhà đi bụi. Hỏi tôi có thấy ai lạ mặt đi vào xóm mấy nay không?
Tôi bảo không? Bởi một thứ mùi lạ xộc vào mũi. Mùi của da thịt sạch sẽ quá mức. Dù áo quần bác ta có vẻ cũ kĩ và nhà quê. Bác ta ở thành phố. Tôi cá chắc như thế sau chuyến đi thành phố cách đây hai tuần. Người thành phố dùng nước máy có thuốc khử, da trắng và dễ bắt nắng. Có người còn sức nước thơm dù là đàn ông. Nên thế nào đi nữa, họ vẫn có một mùi khác lạ so với những người nơi đây.
...
"Có ông già lạ hoắc sáng này vô xóm mình kiếm người" tôi nói. Cả cha mẹ và chú Khương đều ngước nhìn nhau.
"Người đó trông thế nào?" Ba hỏi
"Mặc quần đùi, áo thun ba lỗ. Râu hơi dài và tóc bạc" Tôi đáp
Chú Khương thở phào. Cả ba mẹ cũng thế. Dường như bọn họ giấu tôi điều gì đó.
"Ông ta kiếm thằng con bỏ nhà đi bụi. Ổng nói nhà ổng ở xóm trên. Mà con thấy ổng là người ở thành phố" Tôi nói thêm, như xác minh rằng chú Khương là con của người đàn ông đó.
"Sao nhóc biết ông ấy ở thành phố" Chú Khương cười pha trò.
"Ổng có mùi của người thành phố". Tôi khăng khăng với ý kiến của mình.
"Có khi nào không" Mẹ bắt đầu tin lời tôi nói. Nhưng ba thì không "Coi phim riết bị khùng. Tao đập cho cái chén vô đầu bây giờ"
"Người thành phố mặc quần tà lõn và áo thun ba lỗ hả mậy" Chú Khương đùa. Cả nhà phì cười. Tôi cũng cười. Tự nhiên thấy mình vô lý.
...
Đáng lẽ mọi người nên tin lời tôi nói. Rằng ông ta là một người thành phố.
Kết thúc buổi sinh hoạt hè đã 10h hơn. Tôi dong dủi về nhà. Hẹn với tụi bạn thay quần áo xong sẽ đi hái chăm tím. Nhưng không, trước mắt tôi cánh cửa nhà bị đạp đổ toang hoang. Có tiếng đỗ vỡ rốp rẻn của xoang nồi. Tiếng kêu chặn họng trầm đục. Tôi chạy ngay vào, cảnh tượng trước mắt là ba bốn gã đàn ông cố khống chế lấy chú Khương. Tôi thất thần co chân chạy trở ra hô hoáng hàng xóm. Chưa được mươi bước. Một tay đàn ông lạ đã bắt kịp phía sau tóm gọn tôi lại lôi xềnh xệch vào nhà. Chú Khương đã bị lật sấp trên nền gạch. Áo rách mảng to, lộ tấm lưng dài thượt rắn rỏi. Cho dù rắn rỏi thế nào, cho dù khỏe mạnh thế nào, sao chống chọi nổi với đám người xã hội đen dày dặn kinh nghiệm.
Gã đàn ông hôm nọ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Tôi không nhận ra gã. Bởi bây giờ gã nhìn trẻ hơn. Tóc đinh, râu ria cứng cáp. Sự xuất hiện trở lại với hình dáng không tài nào nhận ra nổi. "Thằng này nhỏ mà hay" Hắn khen tôi như thế. Tay nâng cằm chú Khương lên xoa xoa như nâng mặt một chú mèo.
"Giãy giụa nữa tao coi". Bấy giờ hắn mới đứng lên xoay hẳn người về phía tôi.
Đồng bọn trói tay chân chú Khương vào các đòn gánh lấy trên xà nhà. Trói rất chuyên nghiệp. Tên đầu đảng sút một cú mạnh vào mạn sườn. Chú Khương đau vật vã nhưng không thể nào cựa quậy. Ngực chú lắm lem bụi. Áo rách chỉ còn tròng vào một bên bắp tay. Không khác gì đã cởi trần. Mồ hôi nhễ nhại.
Tôi lừa cuộn vải trong miệng ra được. Cắn bắp tay tên ôm chặt mình. Tức thì hắn vã cho 3 cái tát choáng mặt.
Tên đầu đảng lại sút một cú nữa. Nhưng cú này đi từ giữa hai chân vào giữa bẹn. Chú Khương cắn môi bật máu. Dòng chảy đỏ nhuộm cả hàm răng. Chú quay mặt sang tôi, mắt nhắm tít rên la. Những đường nét biểu thị sự đau đớn rõ mồn một trên mặt. Mồ hôi thấm đẫm. Ngực chú phập phồng, thân thể cựa quậy như cá mắc cạn.
Chúng tuột quần chú trước rồi mới lật sang nằm ngửa. Con cặc thò lõ và đùm dái đu đưa. Chúng khen dái to. Cặc đáng chất đồng tiền. Và hôm nay chúng đến là để lấy đi nó. Trong gian bếp bé nhỏ, nồi rong biển hầm đỏ lửa bốc mùi thơm thoang thoảng. Tôi khóc mướt rượt để chứng kiến cảnh hoạn đầu đời.
Chú Khương la ư ứ. Đầu lắc dữ dội để van nài. Bọn chúng thay nhau ngồi lên các bên đòn tay để cố định thân thể, không cho chú giãy giụa. Một tên móc từ cạp quần ra dụng cụ như cái kéo. Nhưng bản to và còng kềnh. Lưỡi không thẳng mà cong tròn. Chúng siết dây thít chặt đùm dái. Mới để cặp trứng gà vào lưỡi dụng cụ hoạn.
"Dái chó to như này thiến uổng. Cặc cũng to nữa". Tên đầu đảng khen. Cũng có thể hắn đang làm nhục.
Hai quả thận thoi thóp trên gọng kiềm. Chú Khương cố gượng đầu lên van lơn. Nào bọn chúng buông tha. Gọng kìm từ từ thít lại, nỗi đau từ từ gậm nhắm một con người. Đau đớn không chỉ cả thể xác, mà đau đớn về cả tinh thần. Máu manh nha hiện ở ranh giới lưỡi hoạn. Trào như nhựa sống. Các ngón chân khú Khương co quắp, rên thống thiết ư ử. Toàn bộ cơ bắp gồng cứng để hứng lấy cơn đau khốn cùng. Mà người ta ví đau dái gấp mười lần đau đẻ. Đau chết đi sống lại. Gọng kìm qua cơn mắc đoạn, kẹp dứt một tiếng "bựt". Cả đùm dái rơi tơm hỡm xuống nền nhà. Chú Khương trợn trắng hai mắt. Cả người cứng đờ như khúc gỗ. Như không tin vào mắt mình. Không tin vào những gì đang xảy ra. Cơn gió mất mát thổi qua cửa sổ. Để rồi nỗi trống vắng trào dâng. Thiến rồi, chúng đã thiến chú Khương không khác gì thiến một con chó. Con sâu chuối nằm chổng chơ như phế vật. Nó không còn nguồn sống. Không còn cương cứng trước ái dục đời người. Chúng lột ra xem hai quả dái đỏ hồng màu máu. Rất hả hê. Rồi thải vào bếp lửa đang cháy dở. Chú Khương đã liệm đi rồi. Chỉ còn tôi tỉnh táo trong nhà để nghe tiếng xì xèo réo rắt. Mùi thịt khét dấy lên sao rợn người.
Tất cả... thật ám ảnh.
...
Ba má chú Khương chấp nhận bán mọi của cải để trả nợ cho bọn khốn nạn. Theo lời bọn chúng nếu không trả thì tới cái mạng cũng không giữ được. Tôi tưởng chuyện như thế đã êm đẹp. Ngày theo ba đến thăm, chú từ chối gặp mặt. Chỉ có tôi lẻn trèo lên bức tường nhà vệ sinh nhìn vào căn phòng chật hẹp. Người đàn ông gầy nhom lăn lộn trên giường, tự lấy tay sục cặc mình. Cố sục cách mấy cũng không làm nó cương cứng nổi. Bất thần đứng lên vơ hết mọi đồ đạc quẳng xuống nền gạch. Tiếng động khiến người lớn quan tâm. Cửa phòng mở, ba đặt tay lên vai chú vỗ về. Chú gục đầu vào người ba, khóc như một đứa trẻ.
...
Ba đã ngủ say sau một chuyến đi dài dăng dẳng. Chùm chìa khóa treo trên cửa ra vào. Tôi thử hết chúng, từng chìa từng chìa một vào ngăn tủ kéo...
Quyển sổ tay vẫn còn sạch sẽ và vẹn nguyên. Tôi mắc võng ở sau nhà, nằm đọc.
"...Giữa chênh vênh ngọn sóng, từng đợt co thắt ngoạm lấy nơi anh. Trời và đất, đôi ta đồi bại trước mặt nhau..."
Không có bình luận