Nhảy đến nội dung chính

Nắng qua kẽ lá - Chương 1

Cậu học sinh ấy tên Bùi, gầy lỏm khỏm, mặt mũi hiền từ, học lại giỏi. Chẳng ai ngờ ẩn giấu bên trong lại là tay gián điệp có hạn. Cậu hí hoáy giải ma trận. Chốc lát ghi vài chử vào giấy nháp. Tưởng vô hại. Không đâu, mỗi khi cây viết đè lên giấy nháp. Một thông tin hữu ích gì đó sẽ ghi lại. Như địa điểm, cách mai phục, số lượng quân, các mũi tấn công. Cẩn thận và chính xác. Đám Toàn sẹo không hề hay biết. Vẫn rù rì thao thao bất tuyệt. Bùi vờ đau bụng, vò thật nhanh tờ giấy xin thầy đi vệ sinh. Không ngờ vào 15 phút của tiết cuối mới lộ thông tin trưa nay bị úp sọt lớn. Gấp rút quá! Kịp không? Rẽ phải ở góc ngoặc cuối hành lang sang lớp 11.B thay vì thẳng tới toa lét. Xin giáo viên đứng giảng vài viên phấn màu. Viện cớ lớp cậu hết rồi. Đồng thời nháy mắt hai lần cho thằng cu em bàn cuối.

Bùi đã đi một lúc, Đỗ xin cô ra ngoài. Lý do còn gì hợp lý hơn cái vụ hông thể nhịn khi "nước đã đầy bọng đái''. Ra khỏi cửa lớp nhặt cục giấy vo tròn. Đọc qua một lần chửi đổng "mẹ nó". Đỗ vẫn ngồi học cho đến hết giờ. Vờ như thông tin của tụi Toàn sẹo vẫn kín bưng. Mặt khác sai thằng Quang trốn tiết, báo động toàn bộ anh em. Mai phục chốt chặn phủ đầu ngược.

Trận đánh trưa tháng 5. Quân thằng Toàn sẹo như tê liệt. Đứa cởi trần, lấy áo làm dây cột vào thanh gỗ, xoay vòng quơ loạn xạ. Gần bại nên làm liều. Quơ đụng thằng nào lỗ đầu thằng đó. Đỗ thấy quân mình bị khựng bèn nhảy lên xung trận. Nhìn thằng kia điên điên nguy hiểm nhưng chiêu nó yếu quá. Đỗ bạo tay, vơ cục đá đỏ chọi thẳng đầu nó. Một cú chí mạng khiến địch ngã lăn quay. Đầu tứa máu. Quân Đỗ thấy vòng vây được gỡ, chí khí càng hăng. Chúng chọi bất cứ thứ gì chúng vơ được. Mấy đôi tông lào, tổ ong bay vèo vèo qua lại. Cát đá mù mịt. Mấy đứa con gái có bồ trong trận đánh cũng đi theo phụ hợ. Chúng nhặt được gì thì thải cho thằng ghệ để chúng nó chọi. Nhỏ Như chưa có bồ nhưng nó cũng đi theo, giữ quần dài, áo trắng và cặp táp. Nó ước được làm yêu Đỗ vô cùng. Mà Đỗ không chịu. Lúc nãy còn nhao nháo nhảy lên đầu tuyến, bị quát nạt đi xuống. Ngồi ngoài rìa trận đánh, Như len lén đưa áo Đỗ lên ngửi. Thơm quá. Mùi da thịt con trai nồng nồng thích thật.

"Như. Đánh xong rồi lên coi tụi nó xử kìa". Một con nhỏ chạy xuống báo tin.

Quân thằng Toàn sẹo chạy từa lưa. Cặp táp đồ bỏ lại hết. Riêng thằng Toàn sẹo và vài thằng nữa bị bắt lại. Đỗ lau vết máu mũi trên mặt Toàn. "Tuột quần nó xuống bây". Một thằng nhanh nhảu nhảy vào cởi cúc quần. Toàn thẳng chân đá một phát "Mày dám".

"Sao không dám". Đỗ hất hàm. Hai thằng nữa vào phụ, chèn chân Toàn ngã quỵ. Một thằng cởi phăng hai lớp quần Toàn xuống. Khó khăn lắm. Phải đánh đến bầm dập thân thể Toàn mới khuất phục để bọn chúng đem của quý mình ra làm trò cười. Mấy đứa con gái cười khúc khích. Chắc lần đầu thấy của quý một thằng con trai đã mọc lông. Có con còn bạo hơn, nói to "Nhìn ngon hơn của ông già tao tụi mày ơi..". Cả bọn cười rần rần. Đỗ nhếch môi, tận hưởng sự chiến thắng. Trận đánh hôm nay coi như đã phân định ai mới là đại ca trường phổ thông An Pha. Để sỉ nhục hơn, Đỗ khoe với tụi con gái "Tụi mày biết không? Cặc đã lõ cái đầu ra như này là đụ được rồi". Một thằng nắm con cu sun sun của Toàn kéo da đầu lên trên, lộ cái đầu rùa đỏ hỏn. Cả bọn lại được dịp cười hả hê cơn nữa. Toàn khóc, thút tha thút thít. Nó mấp máy vành môi đã sưng vều "Tha cho tao".

"Tha gì? Nói lại". Đỗ gặng.

"Tha cho tao"

Bốp bốp....Đỗ tát văng cả máu mũi. Tha cho "tao" à. Mày không còn ngang hàng được với thằng này đâu mà xưng "tao". Nói gì nói lại xem.

"Hức hức...Tha cho...em"

"Đúng rồi. Phải là tha cho em chứ. Nhưng mà chưa có đủ đâu. Thủ tục phế bỏ vai vế một đại ca mày biết là gì chứ. Biết thì làm đi rồi tao nhân từ tha luôn cho cả đám đàn em của mày luôn".

Toàn lòm còm khom lưng xuống. Nó chẳng bao giờ ngờ mình rơi vào tình cảnh thế này cả. Một thằng lớp 12 sẽ phải chui qua háng thằng lớp 11. Không được. Không thể nào nhục thêm như vậy được. Hàng cha háng mẹ còn chưa chui, thằng như mày là thá gì. Cặc đã bị chúng mày phơi ra giữa thanh thiên bạch nhật chưa đủ hay sao. Uất ức căm phẫn tắc nghẹn. Toàn gào thét đứng lên. Có chết cũng phải bắt mày trả giá. Thằng chó. Nhưng làm sao chống lại được cơ chứ.

Vài hôm sau đó Toàn không tới trường nữa. Toàn sợ hãi tất cả mọi thứ. Hắn quả quyết rằng cha mẹ phải cho con đi xuống Nam sống, ở đây tụi nó giết con mất. Thấy thằng con hôm nào sổ sổ sàng sàng, phá làng phá xóm. Hôm nay thân tàn ma dại. Âu cũng là cái quả báo nhận lấy. Thôi thì cho nó một chân trời mới, làm lại cuộc đời. Toàn bỏ học, cùng ba đón xe lửa vào Sài Gòn. Lúc đi ông bố để ý, cứ thắc mắc sao thằng con mình đi lại khó khăn. Hỏi mấy cũng không hé nửa lời. Chừng nó đau quá mới than "Chắc con chết mất ba ơi. Con không làm đàn ông được nửa rồi". Ông bố hốt hoảng tuột quần thằng con ra xem. Con cu thằng Toàn sưng vù, nổi cả bong bóng như kẹo dòi chó. Nhìn to hơn nhưng bấy bấy, nhũng nước. Ông bố khóc hức hức. "Mày làm gì ai mà bị người ta làm như vầy ả con. Ai làm...ai làm...Trời ơi trời. Còn gì mà nối dõi nữa".

Toàn òa khóc như đứa con nít lên ba "Thằng Đỗ...Thằng Đỗ nó búng chim con..."

Nói chỉ có mỗi thằng Đỗ thì tội cho hắn. Sự thật thì hôm đó sau khi Toàn vùng lên đã bị thôi cho một quả đấm ngã lăn quay. Và hình phạt phải chịu cho sự vũng vẫy ngu ngốc đó là bị mỗi thằng trong quân của Đỗ búng vào cu. Cả đám con gái cũng búng. Bồ chúng nó bắt thế. Tập làm quen với con "cờ" đi chứ. Rày nửa là đủ tuổi làm đàn bà rồi còn gì. Thế rồi con cu bị bị ăn búng. Có đứa nhân từ thì búng một phát. Đứa nào ác nhơn thì búng chín mười phát. Mấy đứa con gái ngài ngại nhưng thích thú. Bảo búng cu đi búng dái. Nhầm là phải làm lại. Con cu lúc lắc đau xón đái. Cả bọn cười ồ.

...

Danh tiếng của Đỗ nổi như cồn trong trường học. Bây giờ có chiêu cứ gây sự ai rồi bảo đàn em của anh Đỗ là auto thắng. Ví dụ như đi vào quán cháo bên trường, thấy đã hết ghế bèn nắm đầu một thằng lên chửi "đmm, thấy em thằng Đỗ mà không biết đứng lên nhường ghế à". Thằng tự nhiên bị chửi phải nhường ghế trong khi ăn đang ăn dở. Những thằng không nhường dĩ nhiên bị ăn đấm. Bè lũ đầu gấu có bị mời lên văn phòng giám thị mấy lần cũng chả ngán. Chỉ có tốp học sinh ngoan hiền là chịu thiệt.

Nhưng thằng Quang phạm một lỗi vô cùng to lớn mà không hay biết. Lỗi ấy chính là vỗ ngực xưng tên "Tao là Đỗ đại ca trường này. Mày không biết à. Mẹ kiếp". Cái thói du côn và hám danh lợi làm hại nó.

Trưa hôm ấy, Quang lót cót đạp xe về. Cứ thắc mắc sao gã đàn ông kia cứ bám miết theo phía sau. Nếu trùng đường thì vô lý quá. Làng Quang ở có 5 hộ dân thôi, chẳng ai trông như vậy cả. Một lúc sau người đó gọi to. Quang dừng lại "Ông theo tôi có chuyện gì".

"Chuyện gì hả? Mẹ mày". Gã đàn ông gỡ nón ra. "Mày biết tao là ai không? Cha thằng Toàn đây".

Quang ngớ ra. Thằng Toàn hôm bữa bị cả đám búng cu đến đái ra nước. Giờ cha nó đến tìm riêng cậu à? Sao lại là cậu mà không phải ai khác. Không phải là thằng Đỗ đại ca chứ. Tại sao? Người đàn ông đạp xe Quang ngã lông lốc. Quang vùng chạy, không làm sao thoát được người kia cả. Cặp đeo chéo bị túm dây khiến cậu ngã ngược ra sau. Một trận cước chân chưởng tay túi bụi. "Con tao thế nào, mày phải thế ấy. Thằng chó đẻ". Sức của một người đàn ông làm nghề đục đá, thừa sức nện thằng lõi bằng tuổi con mình nhừ như tương bột. Trong cơn ngất Quang thấy bìu mình nhói lên cơn buốt. Khiến cậu choàng tỉnh. Chỉ đủ sức để nhìn xuống phía dưới mình đang bị người kia hí hoáy. Và một cơn buốt kinh hoàng lượn khắp cột sống cậu. Cái gì đang diễn ra mà sao khốn quá. Cậu dùng hết sức bình sinh cầm tay lão già lại. Lão không màng, giật phắc. Nhanh gọn kê lưỡi dao dưới dây tinh hoàn xén ngọt. Cặp chân cậu thanh niên co giật. Và thân thể cậu bắt đầu quằn quại. Cuối cùng lão già bỏ đi, để lại lên bụng Quang cặp dái non tơ. Mới đầu cậu còn mơ màng chưa hiểu đó là gì. Chỉ thấy như cục thịt thẻo nhớt nhớt máu. Nhưng ông ta thẻo gì dưới ấy cơ chứ. Cặp dái chứ mẹ gì nữa...Ôi mẹ...Ổng thiến mình à...Cú sốc tâm lý dồn vào đầu...Một tiếng thét khàn khàn, nhỏ bé tới mức chẳng động tới được tới lũ chim đang rỉa lông trên bặp cây gần đó.

Ông già đạp xe về. Chắc mẩm vụ này phải vào tù rồi. Nhưng đáng lắm. Lão chẳng chạy trốn đâu. Thử xem thằng nào đụng vào "cờ" con trai lão nữa xem. Lão thiến tất. Dừng chân ở tiệm tạp hóa mua bao thuốc. Có mấy thằng học sinh du côn tập tành ăn chơi cũng ở đó. Chẳng để tâm. Đến khi một thằng đem chuyện ra kể. "Hồi sáng ở tiệm cháo có thằng tự nhận mình là anh Đỗ. Thằng đó cả gan mày ạ". Một thằng khác tiếp lời "Kệ mẹ nó đi. Anh Đỗ chả quan tâm đâu". Lão già nghe xong, run run đưa điếu thuốc lên môi rít. Hồi sáng lão mai phục ở tiệm cháo để dò la thằng nào tên Đỗ, đã chơi con trai lão. Thế hóa ra nhầm rồi. Mẹ kiếp....Rốt cuộc Đỗ là thằng chó đẻ nào…