Nhà vệ sinh bí ẩn - Chương 1
Phùng là 1 chàng trai có dáng vẻ khôi ngô, tuấn tú, nhưng vì là trai quê nên khi mới bước chân lên thành phố học đại học, cậu vẫn còn nhiều điều bỡ ngỡ. Vốn chẳng được tiếp xúc nhiều với mạng xã hội, nên chàng trai trẻ này tuy đã là sinh viên năm nhất nhưng vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như ngày hôm ấy, cậu không tò mò. Nhưng nếu không có ngày hôm ấy, thì sẽ chẳng có khi nào khác, cậu sẽ chẳng bao giờ biết được bản thân mình thực sự là ai.
Hôm ấy, cũng là lần đầu tiên cậu bước chân vào khu WC tại trường đại học của mình. Cậu phải mất khá lâu mới tìm được nó vì chẳng bao giờ cậu lại muốn đến cái nơi mà người ta gán với một nhãn hiệu hôi hám, bẩn thỉu.
Vốn là một người có tính tò mò, nên cậu đã quyết tìm cho bằng được đáp án khi trường cậu có tới 3 phòng WC trong 1 khu, mặc dù trường khác chỉ có 2.
Câu hỏi bắt đầu xuất hiện trong đầu cậu khi thấy 2 biển nam nữ đã ghi rõ ở 2 phòng ngoài. Nhưng phòng trong cùng, sâu nhất thì lại chẳng thấy có 1 biển hiệu hay thông báo nào.
Cậu cũng chẳng dám đi lung tung, vì cậu chỉ đơn thuần nghĩ rằng "lỡ đi nhầm thì thật là quê"
Sau hôm ấy, cậu càng cởi mở hơn trong việc đi WC ở trường vì thấy điều kiện cũng chẳng tồi. Nhưng cũng bởi thế mà tò mò trong đầu cậu ngày càng lớn dần.
Ngó qua , cậu chẳng thấy những bồn tiểu đứng như WC nam, chỉ thấy xếp những viên gạch , rồi 1 đường dẫn nước, cậu chợt nghĩ chắc là WC nữ.
Một lần nọ, cậu vô tình thấy 1 nam sinh đi vào nhà vệ sinh không biển hiệu ấy, Phùng bèn đợi nam sinh đó ra, niềm tò mò của cậu đã lấn át đi nỗi ngại, cậu bắt chuyện với nam sinh kia và chỉ nhận được câu trả lời rằng chỉ có nam sinh của ngành học của cậu ta mới được sử dụng phòng vệ sinh đó. Rồi nam sinh kia vội vã rời đi.
Hôm ấy, cậu càng hứng thú, tò mò và quyết tâm điều tra cho bằng được nơi bí ẩn ấy.
Hôm sau, tuy không có tiết nhưng cậu vẫn đến trường học, cậu đợi sẵn ở khu nhà vệ sinh đó 1 khoảng cách đủ để quan sát. Thật tình cờ khi có 3-4 học sinh nam đang tiến tới nhà vệ sinh không biển hiệu. Thấy vậy, cậu vội vàng chạy tới, đã dự tính từ trước, cậu nghĩ mình cũng là đàn ông con trai, có vào đấy chắc cũng chẳng ai nói gì, trước đây không vào là bởi cậu sợ rằng lỡ đâu đó là WC nữ mà vào nhầm thì thật ngại, nhưng sau khi biết được rằng đó là WC nam từ câu trả lời của nam sinh kia thì cậu chẳng còn lo lắng mà lại càng thêm nghi hoặc, quyết tâm giải mã bí ẩn : "sao những nam sinh không sử dụng WC nam như bình thường, mà lại dùng WC trong cùng đó?" , "có điều gì ẩn chứa trong đó?" ,...
Mở cửa ra, những nam sinh khác vẫn thản nhiên tiểu tiện trong tư thế ngồi xổm, chân giẫm lên những viên gạch, vẫn thản nhiên trêu đùa nhau trong tư thế ấy, vì họ nghĩ rằng Phùng là nam sinh của lớp khác , nhưng cùng ngành học với bọn họ.
Phùng bàng hoàng, đứng lặng ra vì trước mắt cậu là "những nam sinh tiểu ngồi".
Mấy nam sinh thấy vậy liền có chút lo lắng.
Một nam sinh xong trước liền hỏi Phùng đã vào đến đây mà tại sao không "giải quyết nỗi buồn".
Nhưng Phùng vẫn đang mải nhìn bằng một ánh mắt lạ lẫm khi thấy những nam sinh kia lau "vùng phẳng phiu" bằng giấy sau khi tiểu tiện.
Mấy nam sinh khác xúm lại, 1 nam sinh đưa tay vào "nơi cấm địa" của Phùng, vẻ hốt hoảng hiện lên trên gương mặt cậu ta. Những nam sinh khác đã hiểu ra vấn đề và ra hiệu cho Phùng để giải thích ...
Không có bình luận