Nhà vệ sinh bí ẩn - Chương 13
Thời gian trôi qua, chẳng mấy đã hết năm, sinh viên các ngành đều được nghỉ, về quê ăn tết, kể cả những "thái giám" ẩn sau lớp màn che giả danh "học tập" của "ngành học Hoàng gia".
Để khuyến khích những thái giám trẻ ấy, giới nhà giàu đã chi ra một khoản tiền, coi như "trợ câp" cho những chàng trai "khuyết tật" ở cái chỗ quan trọng nhất. Bởi dù sao những chàng trai ấy đã từ bỏ cuộc đời làm đàn ông, chấp nhận hi sinh "con giống" để khom lưng chống gối hầu hạ cho kẻ khác.
Hơn nữa, những chàng trai phải vào ngành học đó cũng chỉ là những người ở tầng lớp nghèo khó, không phải chỉ vì họ cùng quẫn túng thiếu quá mà "bán chim", mà kể cả những người bị bắt cóc, chẳng lẽ giới giàu có lại ngu dại mà đi bắt kẻ có uy quyền để phải rơi vào "vòng xoáy quyền lực", nên họ cũng chỉ bắt những chàng trai có gia cảnh khó khăn.
Số tiền trợ cấp năm đầu sẽ là 10 triệu, rồi năm học sau sẽ là 15.
Vừa chẳng mất học phí, lại được thưởng mỗi dịp tết, nên họ cũng cố mà trụ trong cái ngành "hầu hạ" để giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
Khi về quê, ai nấy đều vui, Phùng cũng vốn là một trai quê không mấy khá giả, đương nhiên cậu rất vui khi có được một chút tiền đem về cho gia đình. Cậu cũng lo lắng về thân phận mới của mình, e rằng bố mẹ sẽ chẳng thể nào chấp nhận nổi. Nhưng rồi cũng tặc lưỡi cho qua : "không cởi quần ra thì ai mà biết".
Về đến nhà, mọi người đều mừng rỡ khi "cậu con trai" yêu quý đã về, đối với họ, cậu con trai đi học đại học là một điều đáng tự hào.
Nhưng họ đâu có ngờ, bên trong đó giờ đã chẳng còn ra sao, nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ. Phùng cũng vì điều này mà ái ngại, cậu cố gắng hết sức để thể hiện mình vẫn là "đàn ông"
Nhưng mọi nỗ lực của cậu đều là vô ích, nếu như chứng tiểu không tự chủ lại phát tác. Cậu cố gắng, cẩn thận từng tiểu tiết, nhưng thật khó khăn.
Tết đến cũng là dịp các chàng trai so nhau về tửu lượng.
Cậu cũng trở thành "nạn nhân" của những cuộc so bì đó. Người ta thiếu hụt về cái gì, thì lại càng sợ bị nói về cái đó. Đối với cậu càng hơn vậy, cậu đã mất đi năng lực đàn ông, nên rất sợ bị người khác nghi ngờ về "bản lĩnh của mình", nên mặc dù không hề muốn uống rượu để tránh "đái ra quần", nhưng Phùng vẫn bị ép buộc. Chỉ nghĩ đến cảnh mỗi lần nhậu nhẹt là "cái ấy" lại căng cứng, sau khi tỉnh lại là xả một bầu cho thoải mái của những người con trai, thì Phùng lại sợ rằng lỗ cụt của mình sẽ chẳng thể kìm lại, tuôn ra khi cậu đang say xỉn.
Cậu cũng hơi chạnh lòng khi thấy trai tráng thanh niên cùng tuổi hiên ngang tiểu bậy giữa đường thì mình lại mất đi khả năng đó, vì cậu chẳng thể nào đứng tiểu được nữa. Điều này cũng lại càng kích thích tính dâm dục của cậu.
Và chẳng có gì là mãi như ý, điều cậu lo lắng đã xảy ra. Hôm ấy, cậu uống rượu say xỉn đi về nhà, bố mẹ cậu đã đi chơi, chỉ có mỗi cậu ở nhà, khi về cậu lên giường ngủ một giấc sau cơn say rượu. Mặc dù rất mệt nhưng cậu đã quen thói ở kí túc xá, cứ lên đến giường là quần áo sẽ được trút bỏ cho thoải mái.
Cậu chẳng còn cần đến gì, chỉ cần ngủ một giấc cho thỏa cơn say. Đâu ngờ rằng khi bố mẹ về, cậu sẽ phải đối mặt với sự thật...
Không có bình luận