Nhà vệ sinh bí ẩn - Chương 14
Bố mẹ về đến nhà, Phùng vẫn đang say giấc bên trong chăn ấm nệm êm. Bố mẹ mở cửa ngó qua phòng thấy cậu đang ngủ nên cũng không muốn làm ảnh hưởng đến con. Phùng nằm đó, trong cơn say, cậu chẳng hề biết điều gì đang xảy ra, và cậu cũng chẳng thể biết được rằng việc bản thân cậu đã là một "thái giám" chỉ một chút nữa thôi sẽ làm đảo lộn cả gia đình cậu.
Thông thường một người đàn ông sau khi say dậy, sẽ "trút bầu tâm sự" trong trạng thái "con chim căng cứng" do tích nước tiểu quá lâu. Nhưng với Phùng thì lại không may mắn như vậy. Cậu mải mê uống rượu đến nỗi quên cả đi việc mình đã chẳng phải một nam nhân toàn vẹn. Cậu không còn "chim" nên đương nhiên sẽ chẳng thể như những thanh niên khác, ngủ dậy là "xả". Cậu đã cắt trụi lũi, nên cái lỗ tiểu bé tẹo chẳng thể nào đủ sức mà kìm lại chỗ nước ấy. Thế là khi cậu đang ngủ say, nó đã nhỏ từng giọt, từng giọt rồi mau chóng chảy ra làm ướt hết cả chăn và giường.
Một lát sau, mẹ vào phòng gọi cậu dậy, cậu vẫn đang mê man thì theo thói quen, mẹ vẫn hay vén chăn ra, để gọi cậu dậy. Nhưng lần này, mọi chuyện đã không còn êm đẹp nữa. Khi vừa vén ra, đập vào mắt bà là một bãi nước tiểu dính ra khắp giường và chăn, cùng cơ thể con trai mình đang lõa lồ, nhưng nhìn kĩ lại, bà chợt nhận ra cái "của quý" ấy của gia đình bà đã biến mất, bà chẳng tin vào mắt mình, vội đưa tay kiểm chứng, bà run rẩy đưa tay lại thì chỉ sờ thấy một vùng háng trụi lũi cùng vài sợi lông đang ướt nước tiểu. Bà chẳng sao trụ nổi liền ngất đi.
Hồi lâu chẳng thấy hai mẹ con, bố Phùng cũng bèn vào ngó xem, khi ông vào cũng là lúc vừa hay Phùng tỉnh dậy. Hai bố con nhìn nhau, thấy bố mặt mày tái mét, Phùng liền hỏi. Bố cậu á khẩu không nói nên lời chỉ chỉ tay về phía cậu: "mày... mày..."
Phùng vội nhìn lại mình thì thấy bản thân đang trần như nhộng, vội kéo chăn che lại.
Phùng liền bảo bố hay đỡ mẹ về phòng trước đi. Bố cũng vội đỡ mẹ về phòng, nhưng tâm trí ông vẫn như ở trên mây, chưa thoát khỏi kinh hồn lạc vía.
Phùng tranh thủ mặc lại quần áo. Cậu sang phòng bố mẹ xem sự tình ra sao. Bố liền hỏi, nhưng cậu đợi mẹ tỉnh rồi giải thích.
Một lát sau, mẹ Phùng tỉnh dậy, bố Phùng đưa nước cho bà.
Lúc này nhà Phùng liên tục hỏi Phùng về việc vừa nãy.
Cậu lúng túng không biết trả lời sao. Họ không muốn tin vào những điều đó, cậu liền cởi quần ra, để lộ "vết thiến" của mình để họ xác minh lại thêm cho khỏi nghi hoặc.
Bố mẹ Phùng vẫn cố tìm kiếm thứ gì đó ở chỗ cụt, nhưng càng vuốt lại chỉ càng thấy thất vọng.
Họ lớn tiếng quát "tại sao"
Phùng chỉ dám nói khe khẽ: "con bị tai nạn khi chơi thể thao tại trường, rồi phải cắt bỏ, vì sợ bố mẹ buồn nên con không dám nói" .
Lí do nghe có vẻ thích đáng. Bố mẹ Phùng chỉ biết than trời trách đất và tin đó là sự thật. Tiếng khóc thật thảm thương.
Phùng lại nói thêm: "số tiền mà con mang về cũng do họ hỗ trợ, để an ủi khi con đã bị cắt".
Bố mẹ Phùng càng vỡ òa lên: "trời ơi là trời, con ơi là con, nhà này có mỗi mày là con trai mà bây giờ lại để bị thiến mất thế này con ơi..."
Phùng quặn thắt trong tim, xót xa khi mình "tự nguyện thiến" rồi lừa bố mẹ.
Cả ngày hôm đó chả ai thiết ăn uống gì nữa ....