Nhà vệ sinh bí ẩn - Chương 15
Qua bữa cơm khó nuốt ấy. Phùng dọn dẹp bữa ăn, lau dọn nhà cửa thay cho mẹ, cậu cũng tự phải giặt lấy chỗ chăn mà bản thân đã "tè dầm". Cậu thấy nhục nhã ê chề. Chỉ tự trách mình đã làm khổ bố mẹ. Bản thân thật vô dụng khi đến cả "chim cu" còn chẳng giữ nổi thì sao đáng mặt đàn ông.
Khi đi tắm, đứng lặng trước gương khi nhìn thấy cơ thể mình. Có lẽ đến giờ, khi bị người nhà phát hiện cậu mới thấm thía được nỗi nhục khi một người con trai "nối dõi tông đường" bị thiến đi mất công cụ duy trì nòi giống. Cậu tự hỏi sao bản thân mình lại ngu dại đến nỗi để người ta cắt mất đi thứ quý giá của đời trai. Đứng lặng hồi lâu. Theo phản xạ tự nhiên, cơn mắc tiểu kéo đến, như thường lệ, ở kí túc xá cậu sẽ ngồi xổm xuống rồi tiểu luôn. Nhưng hôm nay lại khác, dường như cậu muốn chứng tỏ rằng mình vẫn còn là "thằng con trai yêu quý của bố mẹ", muốn giữ lại chút tự trọng cuối cùng, tranh thủ cơ hội, cậu thử đứng tiểu - thứ mà cậu chưa bao giờ thử kể từ khi bị thiến. Cậu đứng hiên ngang, dạng hai chân ra, tưởng tượng như khi trước còn con chim lủng lẳng, hòn cà đong đưa, quờ tay định cầm để đái thì lại chẳng thấy gì. Nhưng lòng tự trọng của một thằng con trai đầy "tính đực", cậu vẫn cố đứng tiểu. Kết quả đã khiến cho cậu nhận ra mình đã mất đi quyền đàn ông vĩnh viễn khi nước tiểu giọt bắn tung tóe, giọt lại chảy tuôn từng dòng xuống 2 bên đùi. Cậu hiểu được rằng nếu khi mặc quần áo, chắc chắn sẽ làm ướt đồ, cả người sẽ sặc sụa mùi khai mà nước tiểu đem lại. Cậu bỗng nhiên tủi hổ, hoảng sợ, mò mẫm lại như muốn tìm thứ gì đó, nhưng chẳng còn gì cả, chỉ còn lại vết sẹo đã lành từ bao giờ, cái lỗ hồng hồng, vừa sợ vào đã nhột nhột do quá nhạy cảm.
Tắm xong, cậu lén đứng ngoài phòng bố mẹ. Nhìn bố chăm mẹ mà cậu xót xa. Nghĩ tại mình nên lại càng đau đớn. Bố mẹ liền gọi cậu vào, họ vẫn như chưa muốn tin vào tai, vào mắt mình. Cậu lại càng ái ngại.
Bố hỏi : "không còn cách nào khác hả con", "không lẽ không thay đổi được gì hay sao?"
Phùng rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào: "không đâu bố. Cho dù có phẫu thuật thì cũng chỉ để đi WC, không thể có con nữa đâu, mà nhà mình cũng không có nhiều tiền, nên đành chấp nhận vậy?"
Người mẹ đau đớn, không nói nên lời. Vẫn ôm con trai của mình rồi khóc, vừa khóc, bà vừa kiểm chứng lại sự thật đằng sau lớp quần short của con, bà càng sờ chỉ càng đau lòng khi thấy con mình đã nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ. Chỉ biết chấp nhận gia đình tuyệt tự tuyệt tôn.
Phùng an ủi: "không sao đâu mà, không sao, con sẽ cố gắng kiếm được nhiều tiền để lo cho bố mẹ, không sao..."
Bố mẹ liền nói: "nhưng còn mày, sau này bố mẹ chết rồi, vậy ai sẽ lo cho mày?"
Phùng câm nín không nói nên lời.
Đêm đến, mọi người đã mệt mỏi mà đi vào giấc ngủ sau 1 ngày sóng gió. Phùng thì vẫn thức, cậu vừa lấy tay mình sờ soạng vùng háng trống rỗng, vừa nghĩ về câu nói của bố mẹ. Cậu thực sự lo lắng cho tương lai của chính mình. Quá áp lực, cậu tìm đến th* d*m để giải tỏa áp lực, nhưng nào có gì nữa để cầm, để nắm, để sóc, cậu nhỉ có thể làm như một người con gái, có lẽ là ray ray vào vết thiến, nơi đã từng mang trên đó con chim hùng dũng - niềm tự hào của mọi người đàn ông, cậu ray mãi, ray mãi, thật khó khăn, nhưng vẫn chưa đạt được khoái cảm, nhưng làm mãi, làm mãi, cuối cùng chút dịch nhờn đã rỉ ra, nhưng làm gì còn tinh, chỉ là dịch do tuyến sinh dục tiết ra mà thôi. Dòng nước ấy trước đây còn có cái "ống dẫn" , bắn thành tia rõ ràng, trông thật mạnh mẽ. Mà giờ đây lại văng tứ tung, chẳng theo ý cậu, nó rỉ ra, tuôn xuống dưới lỗ tiểu, tầng sinh môn, có giọt bắn lên đùi, bụng, giọt rớt ra ngoài. Nhưng tất cả đều được xử lí gọn gàng bằng mấy tờ giấy. Cậu cũng nhẹ nhàng lau nơi vết thiến, nhẹ nhàng làm sạch lỗ tiểu, rồi cảm giác thư thả dần đến đưa cậu chìm vào giấc ngủ ...