Nhà vệ sinh bí ẩn - Chương 16
Câu chuyện tưởng chừng chỉ tới đó. Nhưng thật khó lường khi nó lan ra ngoài. Khắp nơi sẽ đều bàn tán xôn xao về cậu "trai thiến" ấy, mọi chuyện sẽ bại lộ, khi đằng sau đó là cả 1 đường dây đào tạo thái giám.
Nhưng rồi cái gì cũng sẽ bị phanh phui, làm sao có thể giấu mãi được, khi "cái đàn ông" đã chẳng còn.
Khanh- bạn thân từ nhỏ của Phùng đang trên cây hái quả sau vườn nhà Phùng, do không biết nên trong lúc vội vàng, Phùng đã "giải quyết" cơn buồn tiểu mà chẳng hề biết chuyện mình là thái giám đã bại lộ.
Vốn chưa từng kể chuyện mình đã "thiến" cho Khanh, vì đây là điều nhạy cảm, làm sao mà một chàng trai lại "khoe" ra những khiếm khuyết của mình về "chuyện nhạy cảm đó" dù có thân thiết đến đâu. Vì đàn ông cần sĩ diện.
Đến bây giờ, chuyện bố mẹ còn chưa nguôi, nếu như bại lộ ra ngoài, chắc hẳn bố mẹ Phùng sẽ sốc tột độ. Cậu rất cẩn thận, kín đáo, cậu sợ chuyện này bị đồn ra ngoài sẽ không còn mặt mũi gặp ai.
Khi đó, Phùng vội vã chạy ra ngoài sau vườn để tiểu. Chẳng để ý Khanh đang trèo trên cây, cậu thản nhiên cởi bỏ chiếc quần sooc cùng với chiếc sịp ôm sát "hạ bộ", trong tư thế ngồi xổm, cậu an nhiên để dòng nước chảy ra từ chỗ cụt như những lần "xả lũ" mọi khi.
Toàn bộ khung cảnh ấy đã thu vào tầm mắt Khanh.
Ban đầu, cậu định trêu Phùng, nhưng khi thấy vết sẹo dài giữa háng Phùng, lại thêm việc tiêu tiểu kì lạ ấy, cậu dần dần tái mặt, không tin vào mắt mình.
Rồi Khanh chăm chú quan sát, cậu bạn từ thưở nhỏ vẫn hay "đọ chim" với mình, thi xem ai "đái xa hơn", hiên ngang đứng thẳng, giờ lại phải làm điều ấy ở trong tư thế "ngồi xổm" hèn nhát, không giống đàn ông chút nào cậu lại càng bối rối.
Lúc Phùng ngẩng đầu lên cao cũng là lúc 4 mắt nhìn nhau, Phùng giật mình hoảng hốt kéo vội chiếc quần lên để che đi "vết thiến nhục nhã" của mình. Mặc cho nước tiểu rỉ ra ở đũng quần.
Phùng vội kéo Khanh vào góc vườn. Khanh vẫn chưa kịp "hoàn hồn". Một lúc sau, Phùng kể rõ mọi chuyện cho Khanh hiểu. Khanh càng tò mò, kích thích. Một chàng trai ở độ tuổi 18-20 làm gì tránh khỏi được sự damduc ấy. Để xác thực lại, Phùng còn để Khanh kiểm chứng tận mắt, tận tay.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, có ai đã được động vào "thái giám" bao giờ. Vì đó chỉ là cái "nghề" trong quá khứ đã đi vào dĩ vãng, đặt dấu chấm hết tại thời phong kiến. Khanh đâu ngờ rằng trong thời hiện đại lại cũng có những "thái giám" trẻ trung, năng động như vậy. Càng khó tin hơn khi đó lại là cậu bạn chơi với mình từ khi còn thơ ấu.
Mắt thấy, tay sờ, Khanh nổi da gà, phải chăng đây là sự phấn khích như trước kia Phùng đã từng trải qua trước khi trở thành 1 thái giám chính hiệu ?