Nhà vệ sinh bí ẩn - Chương 17
Tối đến, Phùng được Khanh hẹn sang nhà ngủ cùng để tâm sự, Phùng không dám từ chối vì sợ rằng Khanh sẽ nói chuyện này cho tất cả mọi người nên chỉ đành chấp nhận. Cũng là để tránh mặt ba mẹ cho tình trạng bớt căng thẳng, ba mẹ cậu cũng nghĩ vậy nên đành đồng ý. Ban đầu trong phòng, 2 người 4 mắt nhìn nhau, tình cảnh lúc ấy thật bối rối. Khanh hỏi rõ sự tình hơn nhưng Phùng vẫn ái ngại không dám mở lời. Khanh đành tâm sự, an ủi 1 hồi Phùng bỗng cảm thấy trong lòng có chút nôn nao. Chiếc giọng tràn đầy nam tính, trầm ấm của Khanh đã khiến cho Phùng có cảm giác được quan tâm, cậu như mềm lòng. Bởi lẽ dù sao cậu cũng đã bị thiến, mọi người sẽ có cái nhìn kinh tởm về những người như cậu, ba mẹ cậu cũng vậy, họ rất thất vọng về cậu. Nhưng Khanh là cậu bạn thân đã chơi với cậu từ bé, nhưng lại vẫn chấp nhận điều đó; với những người "khác biệt" như Phùng thì lại càng trân trọng người thấu hiểu, đồng cảm cho mình, cảm thấy có thể tin tưởng, Phùng ôm lấy Khanh òa khóc mà kể hết sự việc. Hiểu rõ câu chuyện, càng thương cho Phùng hơn, Khanh chấp nhận che chở cho Phùng.
Đàn ông mạnh mẽ hơn phụ nữ là do phần nào "cái ấy" tác động nên, đó cũng là lý do mà các thái giám sau khi "tịnh thân" không còn có thể mạnh mẽ như trước, Phùng cũng vậy, cậu trở nên yếu đuối, có xu hướng phục tùng hơn trước, vì cậu hiểu rằng 1 thằng con trai mà bị cắt mất cái đó thì không bằng 1 con thú, chỉ là đồ chơi của người ta.
Khanh nhân cơ hội tỏ tình với Phùng, hứa rằng sẽ yêu thương, che chở cho cậu, không để cậu cực khổ nữa, sẽ "chuộc" cậu ra khỏi học viện. Và từ nay Phùng sẽ của riêng Khanh.
Phùng chấp nhận, vì cậu biết rõ rằng nếu mình ở học viện tiếp thì tương lai cũng sẽ trở thành món đồ chơi cho những phú ông giàu có.
Vẫn còn nhiều ái ngại, Phùng chỉ dám lên giường, dẹp sang 1 góc nhưng Khanh đã mạnh dạn kéo lại, ôm Phùng vào vòng tay của mình. Cứ thế 1 thái giám, 1 nam nhân đã gắn bó dần...
Trằn trọc mãi không sao ngủ được, Phùng cảm thấy trong người xôn xao khi được 1 người đàn ông che chở, ôm lấy trọn vòng tay, cậu không kiểm soát nổi, tò mò sờ tay vào "khu cấm địa" của Khanh, nhớ lại mình cũng từng là nam nhân, Phùng càng thấy tự ti khi giờ đã trở thành 1 con người nam không ra nam , nữ không ra nữ, phải lệ thuộc vào người đàn ông khác. Cậu cảm nhận rõ con cu đang cương cứng tràn đầy sức trai trẻ của Khanh, Khanh cất lên giọng nói trầm ấm: "bé đang nghịch chim của anh đấy à?"
Trái tim Phùng đã tan chảy khi nghe thấy giọng nói ấm áp ấy. Cậu ta ngại ngùng rụt tay lại. Nhưng Khanh lại nắm lấy tay Phùng đặt lại chỗ cũ : "từ nay nó của em rồi"
Khanh mò tay tới vết sẹo thiến của Phùng, vuốt ve, Phùng khép chặt hai chân lại như đang sợ hãi, Khanh an ủi : "nào, đừng sợ, có anh ở đây rồi, khổ thân em quá, em sẽ không phải chịu thiệt thòi nữa đâu"
Dần dần, con chim của Khanh đã căng cứng như muốn nổ ra, Phùng biết mình phải làm gì, cậu đã được học hết trên lớp, cậu vội ghé vào, dùng miệng mình làm cho Khanh thoải mái. Lần đầu tiên Phùng tiếp trai trẻ, cũng chính là cậu bạn thân từ bé của mình. Thế rồi Khanh cũng lật trở lại, đè lên người Phùng, Phùng nhắm mắt vì ngại quá, Khanh mò xuống vết thiến của Phùng, ray ray một chút, Phùng đã thấy nhạy cảm, rùng mình lên, Khanh lại liếm lên cho ấy khiến Phùng càng khoan khoái. Đây cũng chính là lần đầu tiên của Khanh, không phải với nam , với nữ mà là 1 thái giám. Khanh cảm nhận rõ được mùi hương ngai ngái từ vết thiến của Phùng, do khi thái giám đi tiểu, không có chim để vẩy như đàn ông, nước tiểu đọng lại ở vùng háng chỉ còn cách dùng giấy lau như con gái, hơn nữa lau sạch rồi vẫn sẽ dính nước tiểu vào da hoặc sẽ rỉ ra sau đó. Khanh lại càng phấn khích vì mùi hương ấy.
Cứ thế 2 người đã trải qua 1 đêm đầy kỉ niệm khó quên