Nhà vệ sinh bí ẩn - Chương 2
Hiểu ý của mọi người, Phùng im lặng tuân theo nhóm nam sinh kia.
Một nam sinh trong đó nói nhỏ: "sao cậu lại vào đây?"
Phùng trả lời trong sự sợ hãi : "mình không biết nên vào thử, mà sao các cậu lại ..."
-"Lại làm sao cơ ?" Hiếu , nam sinh trong nhóm hỏi lại.
-"Chỗ đó của mọi người..." Phùng không dám nói to , chỉ dám ấp úng.
Nhóm nam sinh ai nấy đều nhìn nhau, dường như hiểu ý, Hiếu lên tiếng: "thôi được, dù sao cậu cũng đã biết, chúng tôi có giấu cũng không được, nhưng cậu phải hứa sẽ không được để lộ chuyện này ra ngoài, nếu không thì sẽ chẳng ai biết được điều gì sẽ xảy ra"
Phùng như bắt được vàng, cậu hứa chắc sẽ không để lộ dù chỉ một chút thông tin nào.
Hiếu xin số điện thoại của Phùng rồi hẹn sẽ liên lạc sau vì ở đây không tiện nói chuyện, thế rồi mọi người quay trở lại lớp học, riêng Phùng ra về trong sự háo hức , mong đợi.
Tối đến, Hiếu đã hẹn Phùng tới khu kí túc xá chỉ rành riêng cho nam sinh ngành của cậu.
Đến cổng, bảo vệ yêu cầu "vé thông hành" , do sự bảo hộ của Hiếu nên Phùng trót lọt qua cổng.
Vào đến phòng, Phùng được các nam sinh khác tiếp đón chu đáo, rồi bắt đầu trò chuyện.
Thì ra, phòng WC ấy chỉ dành cho nam sinh của ngành học "hoàng gia" . Thực ra sẽ chẳng có 1 ngành học nào như vậy cả, bản chất đó là nơi mượn bóng giáo dục để tạo ra những thái giám mà giới quyền lực dùng tiền để chi phối. Đây là ngôi trường duy nhất được giới quyền lực chọn làm "trụ sở" nhằm mục đích tạo ra những nô bộc trung thành.
Hằng năm, họ chỉ tuyển 500 sinh viên vào đây mà thôi. Những nam sinh khi vào ngành học này sẽ buộc phải bị thiến, tính từ khi thiến, thời gian hồi phục , thời gian đào tạo sẽ là 1 năm. Chương trình đào tạo sẽ bao gồm các ngành như mát-xa, bảo mẫu, làm vườn, nấu ăn,...
Hết 1 năm , những sinh viên xuất sắc nhất sẽ được chọn vào làm trong những gia đình "quý tộc", giàu có, họ sẽ làm việc ở trong những gia đình đó cho tới khi hết 25 tuổi, còn những sinh viên khác thì sẽ quay trở lại làm "người bình thường" mặc dù mang trên mình khiếm khuyết để lại do quá trình tịnh thân tàn khốc. Nhưng thực tế, vẫn có 1 lượng thái giám bị đào thải ấy sẽ vào làm cho những "quán bar bo dm" để phục vụ trong đó. Bởi họ nghĩ rằng rất khó để trở lại làm 1 người bình thường khi đã chẳng còn là đàn ông.
Nhưng chẳng lẽ lại có những nam nhân lại sẵn sàng từ bỏ đi "thiên chức đàn ông" mà tạo hóa đã ban cho họ hay sao ?
Sẽ có những người có nhu cầu thiến đi , tự nguyện làm thái giám. Điều này chẳng còn xa lạ vì nó đã tồn tại trong hàng thế kỉ ở thời phong kiến. Vậy nên, trong hiện tại, có lẽ nó vẫn là 1 di chứng mà xã hội để lại lên những chàng trai có phần "lập dị".
Song không phải chàng trai nào cũng muốn bỏ đi "cậu bạn" đã theo mình từ bé, họ bị bắt cóc, lừa bán bởi những "đàn anh" đã hết tuổi hầu hạ cho nhà chủ (sau 25 tuổi)
Càng nghe, Phùng càng cảm thấy bản thân mình có chút gì là lạ trong người. Một cảm giác rạo rực, phấn khích đến lạ thường chứ không phải cái cảm giác kinh sợ, ghê tởm như người bình thường vẫn hay nhìn đối với thái giám thời phong kiến. Phải chăng Phùng đang dần bộc lộ con người bản thân, muốn được tham gia vào "nghề thái giám" này ?