Nhảy đến nội dung chính

Nhà vệ sinh bí ẩn - Chương 3

Được nghe như vậy, Phùng càng tò mò, khao khát tìm hiểu về những chàng trai bị thiến ấy ngày một dâng trào. Cậu lúc này như 1 người mất đi lý trí, cậu bày tỏ lòng mong muốn của mình, mong rằng có thể "đích mục sở thị", tận mắt chứng kiến cái chỗ giữa 2 chân của những nam sinh đó.

Dù gì đến giờ này, dẫu muốn hay không thì bọn họ cũng chẳng thể nào làm trái ý Phùng được, vì nếu không cậu sẽ tiết lộ chuyện này. Hiếu đành chấp thuận, cậu nói:

-"Nếu cậu muốn thì chúng tôi cũng chẳng thể nào không cho, nhưng cậu vẫn phải đảm bảo bí mật cho chúng tôi" - Hiếu đứng lên dần cởi bỏ chiếc quần đùi ngắn mà cậu đang mặc, chiếc quần được kéo xuống, cũng là lúc "khu ba góc" của chàng trai trẻ ấy lộ ra.

Đồng tử Phùng lúc này dãn ra hết cỡ như muốn nhìn rõ nhất có thể, cậu đưa mặt xuống gần với "nơi cấm địa" ấy.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên mà Phùng thấy được "chỗ khuyết" của 1 người con trai đã "đoạn tử tuyệt tôn", không phải như con chó, con mèo mà ở quê cậu vẫn hay thiến. Những con vật đó chỉ là bị cắt đi 2 "hòn cà", để cho không thể sinh sản được nữa, chỉ là có 1 bìu dái trống rỗng, cùng "con chim" mềm oặt đi, lủng lẳng mỗi khi chúng chạy nhảy.

Nhưng trước mặt cậu bây giờ là 1 con người, 1 chàng trai trẻ, 1 chàng trai ở cái tuổi mới lớn, cái tuổi 18 đang hừng hực sức sống, nhưng lại chẳng thấy "nam căn", so với những thanh niên khác là 1 "bộ ấm chén" ấm vòi đầy đủ, to khỏe căng mọng, thì "chỗ ấy" của Hiếu lại chẳng có 1 chút gì cả, 1 chút cũng không.

Cậu bất giác đưa tay sờ vào vùng háng ấy, cậu chẳng thấy bất kì 1 đặc điểm nào của nam giới, thứ mà tay cậu cảm nhận được chỉ là 1 vùng 3 góc phẳng lì , ở giữa lồi lên 1 vết sẹo dài , trên đó có 1 cái lỗ hồng hồng đỏ đỏ để những chàng "thái giám trẻ" có thể tiểu tiện mỗi khi cần thiết.

Rồi cái mùi ngai ngái ở nơi ấy khiến cậu phải thắc mắc mà hỏi lại "vì sao lại có mùi ngai ngái, có phải vì Hiếu đã không lau sạch?"

-"Vì đã bị cắt cả chim nên bọn tôi không tiểu đứng được, cậu cũng đã thấy lúc ở WC rồi mà. Chúng tôi không thể điều khiển được dòng nước tiểu như ý muốn nên mới phải ngồi xuống cho đỡ văng lung tung, khi mới tiểu hay lúc sắp tiểu xong đều sẽ có nước tiểu chảy xuống và dính vào vùng háng, hơn nữa khi đứng lên ít nhiều vẫn sẽ rỉ nước tiểu ra, nên có lau kĩ đến đâu thì cũng không có thể tránh khỏi mùi hôi. Hơn nữa, nhiều khi chúng tôi còn bị són tiểu, thậm chí tiểu không tự chủ" nên luôn để lại mùi".

Nghe đến đây Phùng càng phấn khích, cậu càng muốn xem thêm những "vết thiến khác".