Nhảy đến nội dung chính

Nhà vệ sinh bí ẩn - Chương 4

Khám phá cơ thể Hiếu chưa đủ, Phùng lại muốn xem cả "chỗ kín" của những "chàng thái giám" khác nữa. Dù sao cũng đã cắt đi hết rồi, cũng chả còn gì phải dấu giếm, họ đành cho Phùng xem.

Họ đều cởi quần ra, để lộ ra trước mắt Phùng một vùng háng trụi lũi, đến một sợi lông cũng chẳng còn, ai ai cũng chỉ có 1 vết sẹo thiến kéo dài từ chỗ gốc của "con chim" cho tới chỗ bìu chứa 2 "hòn cà", cùng với lỗ tiểu nho nhỏ, hồng hồng lộ ra, đây cũng được coi là điểm nhạy cảm của những "thái giám trẻ" ấy.

Một căn phòng nhìn qua là của nam sinh, nhưng đâu ai biết được ẩn sâu sau đó thực chất chỉ toàn là những "thằng đái ngồi", những "thái giám" tương lai. Vả lại, mặt ai nấy đều sáng sủa, đẹp trai, vì trong tiêu chuẩn chọn thái giám của "ngành học", chỉ chọn những chàng trai trắng trẻo, khôi ngô để "thiến".

Phùng thật phấn khích khi đập vào mắt cậu là 1 loạt "vùng chữ V", trống trơn, trụi lũi, cậu cảm thấy như đây là "thiên đường của thái giám"

Khi Phùng về, các nam sinh trong phòng nói chuyện với nhau:

-"Thằng Phùng tốt, nhưng ai biết được nó sẽ nói ra bí mật hay không?"

-"Nó đòi chúng ta làm hết thứ này đến thứ nọ, rồi đến khi nó không vừa ý nữa thì lỡ nó nói ra thì sao"

-"Không thể để thế được"

-"Có lẽ phải bảo giám thị"

-"Phải thiến nó đi thì nó mới sợ và giữ kín, vì nó cũng như chúng ta"

Khi biết chuyện, giám thị tỏ ý mời cậu ta tham gia ngành học, nếu không sẽ phải dùng biện pháp mạnh.

Khi về lại phòng, khi tắm xong, Phùng đứng trước gương nhìn thật kĩ cơ thể mình, cậu nghĩ:

-"Cơ thể mình so với mấy cậu thái giám kia cũng không tồi. Chẳng hiểu sao mà khi nghĩ đến thái giám hay việc thiến hoạn là trong lòng mình lại có một cảm xúc khó tả, nó cứ rạo rực, bồi hồi. Mình có phải muốn bị thiến như họ không?"

Rồi đêm đó cậu cũng trằn trọc cả đêm, suy nghĩ về chuyện ấy, cậu như nửa muốn nửa không, có lẽ chàng trai quê ấy muốn thiến vì đó là con người thật của cậu, do trước đây ở quê, kém hiểu biết nên cậu chưa am hiểu rõ về nó, khi lên thành phố, tiếp xúc nhiều hơn thì cậu mới lộ bản chất. Cậu cũng lo, lo vì chuyện "nối dõi tông đường" cho bố mẹ, lo vì sợ rằng nguy hiểm, lo vì cuộc sống trong tương lai.

Hôm sau, Hiếu lại mời Phùng đến, nhưng lại là ở phòng giám thị. Giám thị mời cậu uống nước và trò chuyện, cũng bày tỏ rõ luôn về việc cậu đã biết được bí mật của ngành học.

Cậu hứa sẽ không bao giờ nói ra nhưng giám thị vẫn chấp nhận, giám thị đứng dậy, từ từ kéo chiếc quần của mình xuống, thì ra giám thị cũng là một người nam không ra nam, nữ không ra nữ, cũng từng trải qua quá trình đầy đau đớn mà chàng trai nào nghĩ cũng thấy sợ : thiến !

Để lộ ra vết cắt, giám thị nói:

-"Năm nay tôi 26 tuổi, giám thị thì 1 năm tuyển 1 lần, và được tuyển từ những người đã hầu hạ trong nhà giàu từ năm 19 đến 25 tuổi, nếu ai làm tốt sẽ được chọn, và tôi chính là người may mắn ấy. Giám thị đáng lẽ ra là ai cũng được, nhưng họ vẫn thiến đi để đảm bảo trung thành, không lộ bí mật, vậy cậu đã biết rồi thì sao mà tránh được. Tôi kể ra như vậy cho cậu biết. Hôm nay mời cậu đến đây cũng chính là mời cậu tham gia vào đội ngũ thái giám của chúng tôi, tôi đang mời cậu. Nhưng nếu cậu không chấp nhận thì e rằng cậu vẫn phải bị thiến để đảm bảo bí mật, không biết ý cậu ra sao?"

Phùng run cả 2 chân, tuy rằng cậu cũng thích, nhưng chỉ ở trạng thái nửa vời, chưa chắc chắn, cậu ấp úng:

-"Em cũng không rõ, em cũng có thích bị thiến, nhưng em sợ nhà em sẽ không có ai nối dõi, em là con trai một trong nhà, em cũng sợ đau,..."

Giám thị cười và nói:

-"Cậu yên tâm, đau thì sẽ hết, ở đây có ai làm thái giám mà không đau, cả bản thân tôi cũng vậy, trước đây cũng 18 tuổi là bị thiến rồi vào đây rồi, tôi ngất cả đi lúc bị thiến, khi tỉnh dậy cũng đau lắm, nhưng rồi vết thiến cũng lành như cậu đang thấy đây, còn về phần tuyệt tự thì không phải lo, cậu xem ở đây có ai mà không mất giống, họ cũng đâu có lo lắng đâu, họ vẫn vui vẻ hàng ngày. Yên tâm đi cậu trai trẻ, chịu khó 1 chút, làm thái giám như chúng tôi cũng không tồi, họ trả rất cao"

Phùng vẫn lưỡng lự, để chắc ăn, giám thị sai 1 nhóm thái giám đến áp chế Phùng, Phùng cũng chẳng chống cự, cậu chỉ lo lắng cho cha mẹ mà thôi.

Rồi họ đặt cậu lên bàn thiến, trói chặt chân tay lại ....