Nhà vệ sinh bí ẩn - Chương 5
Chàng thanh niên trẻ ấy như là người mất hồn, mặc cho ai làm gì thì làm. Chính Hiếu là người cởi bỏ áo và chiếc quần bò của Phùng ra, thân thể trắng trẻo mịn màng nhưng không kém phần hấp dẫn của Phùng lộ ra, các thái giám ai nấy đều nhớ lại quá khứ cũng từng là 1 cậu trai mới lớn, đang tuổi xuân hừng hực sức sống, rồi họ lại phải mở căng mắt nhìn khi thấy "bảo vật" của Phùng to tròn dưới lớp sịp mỏng manh. Sẽ chẳng mấy chốc nữa mà "bảo bối gia truyền" ấy sẽ tách rời khỏi cơ thể chàng trai ấy. Chấm dứt dòng họ nhà cậu ta. Ai cũng đều cảm thấy xót thương cho Phùng cũng như bố mẹ cậu, chẳng biết sẽ ra sao nếu bố mẹ biết được rằng nhà cậu đã "mất giống".
Rồi bàn tay nhanh nhẹn, tháo vát của Hiếu cũng cởi bỏ nốt chiếc sịp gợi cảm của Hiếu ra , lần này thì "con chim" đang tuổi 18 đã phơi bày, nó dần dần cương lên trước con mắt của bao nhiêu thái giám.
Giờ thì cơ thể Phùng đã bị phơi bày toàn bộ, cậu được đặt lên 1 chiếc bàn rộng, có dây thừng để cố định chân tay, tránh cho khỏi giãy giụa khi "cung hình".
Cậu nằm lên bàn thiến, 2 chân tay đã dang rộng, mấy thái giám cũng đang trói chân tay cậu. Từ khi bị lôi vào phòng thiến, cậu trai trẻ không một chút kháng cự nào, có lẽ là do cậu cũng thỏa lòng, cũng có thể cậu đã biết rõ rằng có kháng cự cũng vô ích, nên đành mặc kệ buông xuôi cho đỡ đau đớn thêm.
Mọi chuyện đã hoàn tất, 2 hòn cà căng mọng của trai trẻ đang trễ xuống khi bìu thõng ra, con chim mới lớn cũng cửng lên mà thẳng và to ra hết cỡ. Có lẽ như nếu hôm nay cậu không bị thiến, thì gia đình cậu sẽ hạnh phúc đủ đầy, con đàn cháu đống, cuộc sống vợ chồng cũng sẽ rất hạnh phúc. Nhưng chỉ tiếc đó chẳng phải sự thật, chẳng bao lâu nữa thì cậu sẽ mất đi toàn bộ khả năng làm đàn ông. Thật đáng tiếc!
Bộ lông của cậu được cạo gọn ghẽ cho việc thiến được trở nên dễ dàng, trong đôi mắt của cậu cũng xa xăm, rồi nhắm lại như sẵn sàng mọi thứ. Con chim trắng nuột ấy vẫn cương cứng như đang chứng tỏ bản lĩnh của mình.
Cách thức thiến thì đương nhiên sẽ có sự thay đổi so với trước đây, thời phong kiến, khi trình độ y học còn thấp, người ta phải làm sao cho thật nhanh, để thái giám bớt đau đớn, cũng như họ không đủ điều kiện để chỉnh sửa niệu đạo,... nhưng giờ đây y tế đã phát triển, tay nghề con người cũng đã nâng cao, nên sẽ không phải cắt 1 phát đi luôn cả bộ, mà sẽ từng phần. Tuy nhiên, về phần gây mê, gây tê thì hoàn toàn không có, vì yêu cầu của giới nhà giàu đã định ra, nếu như người bị thiến không có sự gây tê, gây mê, mà phải chịu đựng quá trình đau đớn khi "tịnh thân" thì sẽ trung thành hơn, và biết rõ vị trí của bản thân đang ở đâu, tránh trường hợp làm loạn.
Giám thị cũng đã cầm dao phẫu thuật lên, chính anh ta là người sẽ thiến cho các thái giám năm nay, Phùng cũng sẽ trở thành "đệ tử" của anh ta mặc dù không thông qua quá trình tuyển sinh, giám thị tiến lại gần "sinh thực khí" của Phùng, mấy thái giám xung quanh có phần sợ sệt, thậm chí có người còn "rỏ nước" ra ướt quần, phải chăng họ đang nhớ lại bản thân mình lúc tịnh thân trước đây. Chắc hẳn việc ấy phải đau đớn như thế nào mà khiến cho các thái giám sau này vẫn phải run sợ.
Túm lấy 2 hòn cà, trên bìu, giám thị đã vạch ra 1 đường ở giữa 2 hòn ngọc ấy, hòn dái trắng xanh căng mọng ấy đã ra ngoài túi bìu, Phùng đã run mình, đau đớn nhưng cậu đã bị bịt khăn vào mồm nên chỉ rên được mấy tiếng "ư...ư..." rồi khi cắt 2 quả cà ấy ra khỏi "bộ ấm chén" Phùng nảy cả lên, có vẻ rất đau đớn, thao tác tay của giám thị thật nhanh để kẹp 2 cuống dái Phùng lại để khỏi tụt vào trong. Da bìu được cắt khéo léo để vừa đủ may lại vết hở sau này, Phùng nắm chặt tay chân, căng hết các bó cơ trên cơ thể, các thái giám khác cũng thương cảm cho chàng trai ấy, khi mỗi người trong họ đều trải qua cảm giác ấy.
Đã rất đau đớn , nhưng điều đó chưa là gì so với việc "cắt chim". Nghĩ thôi mà đã sợ, con chó con mèo thiến đi cũng chỉ là 2 quả cà, ít ra còn cái "chim" để mà đái. Đằng này các thái giám chẳng còn gì cả ở giữa cái háng ấy. Thì ra khi mà người bị thiến đi thì còn nhục hơn cả chó mèo, thật đáng thẹn cho những "chàng trai mất giống ấy".