Nhảy đến nội dung chính

Nhà vệ sinh bí ẩn - Chương 6

Phùng chịu đựng sự đau đớn, mất hết sức lực khi bị lấy đi 2 hòn "trai trẻ", bây giờ, cử động cơ thể đối với anh cũng là một điều khó khăn, tránh để Phùng bị sốc lên, các thái giám xung quanh giữ tay chân cậu lại để tiện cho việc thiến. Cậu như mất đi ý thức, các "chàng trai" trẻ giữ cho cậu đã từng trải qua, nên họ biết được rõ rằng cậu đang đau đớn đến nhường nào.

Thế rồi, con chim của cậu cũng bị tước bỏ đi nốt, khi nhát dao cắt qua ngay sát gốc chim, cậu oằn mình đau đớn, nhưng vì bị giữ chân tay bởi các thái giám khác nên cậu chẳng thể bật dậy mà chỉ rên được 1 tiếng "hự..." đau đớn trong khi miệng đã bị bít. Thế là chính thức chấm dứt đi cuộc đời làm "đàn ông" của 1 chàng trai đang tuổi xuân tràn ngập sức sống.

Cha mẹ cậu vẫn đi làm như thường lệ để kiếm tiền chu cấp cho cậu, cho đứa con trai một trong gia đình, bao nhiêu niềm hi vọng như đổ dồn vào cậu. Chẳng biết sẽ ra sao nếu như họ biết rằng đứa con trai mà họ luôn yêu thương hết mực giờ đã chẳng thể làm "đàn ông" được nữa, khi mà nhà cậu sẽ "tuyệt tự".

Phùng đã ngất lịm đi ngay sau khi bị "cắt chim". Giờ là lúc giám thị đang tập trung lọc nốt phần "chim thừa" ở đáy chậu , chỉnh lại niệu đạo xuống dưới tầng sinh môn cho "tân thái giám", rồi chèn ống tiểu vào phần lỗ tiểu, đảm bảo trước khi lành vết thiến, Phùng có thể tiểu tiện thông qua ống tiểu. Khâu lại xong xuôi mọi thứ, vậy là 1 thái giám mới đã được tạo ra, "bộ phận đàn ông" của Phùng đã được bảo quản và cất bỏ cùng chỗ với các thái giám khác. Các thái giám khác khiêng Phùng về kí túc xá để tiện chăm sóc, họ nói với nhau:

-"Tội cho thằng Phùng, nếu nó không nhìn lén nhà vệ sinh thì đâu có chuyện gì xảy ra hahah..."

-"Tội gì đâu, ngu thì phải chịu thôi"

-"Nhìn nó mà tôi lại nhớ lại hồi mình cũng bị thiến như vậy, run hết cả người"

-"Mình cũng bị vậy mà, thôi giờ như nhau cả rồi, phải hiểu cho nhau chứ hahaha,..."

Phùng bất tỉnh tới tận tối mới tỉnh, mở mắt ra, cậu thấy rất mệt mỏi, vừa cử động người thì cậu thấy đau đớn vô cùng ở vùng háng, toan trở mình thì cảm giác đau rát ở vết thiến khiến cậu đau kinh khủng, lúc này cơn đau mới làm cho cậu tỉnh ngủ, biết rõ được rằng mình bị thiến. Cậu đành nằm im chịu đựng cơn đau. Cậu đau quá mà chỉ biết đến cơn đau, phần lại thất thần, nên chẳng nghĩ nổi gì.

Một lát sau, Hiếu mang cháo vào:

-"Cậu dậy rồi à, biết là cậu đau chẳng ăn uống được gì nên tôi mang cháo đến cho cậu đây, cậu chắc hẳn vẫn còn đau nhiều lắm nhỉ?"

Rồi các bạn cùng phòng vào đỡ cho Phùng dậy, tựa lưng vào tường, Phùng đau đớn khi bị chạm vào vết thiến lúc ngồi dậy, nhưng phải cố để ăn.

Hiếu bón hết cháo cho Phùng, lúc này Phùng mới hồi phục lại được một chút mà bắt chuyện.