Nhà vệ sinh bí ẩn - Chương 7
Lấy lại được chút sức lực, Phùng lên tiếng:
-"Tôi đau quá, có thuốc giảm đau không vậy?"
Hiếu thấy vậy liền nói:
-"Đến giờ còn khách sáo vậy ư, từ nay chúng ta như nhau rồi, đều là thái giám cả thôi nên đừng khách sáo nhé, thuốc thì sẽ không có đâu, ai làm thái giám cũng phải trải qua cảm giác đau đớn này cả thôi, làm vậy để thái giám chúng ta hiểu rõ được bản thân của mình ở vị trí nào, và trung thành với nhà chủ hơn".
Phùng còn chưa quen nên chỉ biết ngại ngùng cười trừ.
Khi đi ngủ, mọi người ai cũng đều trong tư thế trần như nhộng, lại trải thêm một tấm khăn bên dưới chỗ nằm, thấy lạ, Phùng bèn hỏi:
-"Sao mọi người không mặc quần áo vào mà lại cởi hết ra vậy, mọi người không ngại sao?"
-"Ngại gì nữa haha, ai cũng như nhau cả mà, có còn gì nữa đâu mà phải dấu diếm làm gì, mà cởi ra để khỏi ướt quần áo, trải miếng lót ra để khỏi ướt giường thôi. Thiến rồi thì nhiều lúc tiểu không tự chủ, ban đêm ngủ say quá không biết gì, không dậy đi vệ sinh là nước tiểu sẽ tự chảy ra thôi, cậu cũng cẩn thận đấy, trước chúng tôi bị thiến ai cũng đều vậy cả, phải cố tập mới kìm được nước tiểu lúc ban ngày đó, đêm thì tùy nha haha"
Đến đêm, Phùng trằn trọc không sao ngủ được, phần vì vết thiến hành hạ, phần vì lo nghĩ cho gia đình, cậu chẳng biết sẽ đối mặt ra sao với bố mẹ, họ hàng. Cậu đường đường là con trai một, cháu đích tôn, mà giờ đây cậu không còn "bộ đồ hành nghề" nữa, đã vậy còn phải đeo lên mình hai chữ "thái giám" đi hầu hạ người ta. Còn điều gì đau đớn, nhục nhã bằng.
Bằng tuổi ấy người ta trai tráng sức dài vai rộng kiếm tiền, lấy vợ rồi con đàn cháu đống. Cậu thì đã từ bỏ "chức vị" nan nhân, chẳng thể đem lại hạnh phúc cho cô gái nào nữa, khốn nạn hơn khi "con chim" để đứng đái cũng chẳng còn.
Nghĩ đến đây, Phùng cảm giác như mình đang chảy ra một dòng nước ấm từ nơi "gốc chim", dòng nước ấy từ từ dẫn theo đường ống trôi vào túi tiểu, Phùng có một cảm giác khó tả, nôn nao ở trong người. Cậu chẳng biết số phận mình sau này sẽ ra sao, có giống như những thái giám trẻ cùng phòng không, hay sẽ phải đối mặt với những gì phía trước.
Cậu trông mong ngày vết thiến lành lại, cậu có thể tự do đi lại, sinh hoạt như bình thường. Mệt mỏi quá nên cậu chẳng rõ đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào.
Không có bình luận