Nhà vệ sinh bí ẩn - Chương 9
Cuối cùng thì ngày Phùng mong đợi cũng đã đến, ống tiểu cũng được tháo ra, trả lại sự tự do cho cậu.
Trải qua gần 1 tuần, vết thiến mới hôm nào còn chảy máu, sưng tấy và chảy mủ, giờ đã mọc da non, Phùng cũng ngứa lắm mà nghe lời Hiếu và các thái giám khác, chẳng dám gãi, chỉ dám để tay vào vuốt nhẹ cho đỡ ngứa.
Hôm ấy, giám thị Nhật cũng như mọi lần, sau khi thăm khám vùng bị hoạn xong, Nhật nói :
-"Vết thiến cũng lành rồi đấy, chắc rút ống tiểu ra được rồi, Phùng, em còn đau không, hay cảm thấy ngứa chưa?"
-"Em không còn cảm thấy đau nữa, em cũng ngứa lắm mà không dám gãi, vì sợ rách vết thiến" Phùng trả lời
-"Vậy thì thử banh rộng háng ra cho anh xem nào"-Nhật nói
Phùng vâng lời, dang rộng 2 chân ra, Nhật lại gần, dí tay vào vết sẹo, Phùng cũng hơi ngưa ngứa chứ không đau, kiểm tra hoàn tất, Nhật nói sẽ rút ống tiểu ra, Phùng rất vui vì đã qua khỏi cửa tử "tịnh thân" mà không bị rủi ro, nhiễm trùng gì
Khi rút ống tiểu ra, Phùng có nhăn mặt vì đau, nhưng cậu cũng cảm thấy buồn cười vì niệu đạo là chỗ nhạy cảm, khi có tác động thì như ai đó đang cù mình. Khi rút hoàn toàn ống tiểu ra, lỗ tiểu của Phùng rỉ ra 1 chút nước tiểu còn đọng lại do mang ống tiểu. Hiếu đã chuẩn bị trước giấy vệ sinh để giám thị Nhật lau vì bọn cậu cũng là sinh viên mới vào đầu năm nay, mới trải qua quá trình thiến hoạn như Phùng không lâu.
Thật thoải mái khi không còn gì ràng buộc giữa 2 chân, nhưng Phùng cứ cảm thấy trống trống sao ấy, vì trước đây, đó là nơi con chim ở cùng với 2 viên "ngọc" của cậu.
Rồi Nhật bảo Phùng đứng dậy khỏi giường, lõa thể trước bao nhiêu người trong phòng, Phùng cũng có phần ngại ngùng đỏ mặt, thấy vậy, mọi người liền trêu:
-"Có gì mà ngại hả, có gì lộ ra đâu mà ngại, cắt hết rồi mà, hihi"
Rồi Phùng được ra hiệu đi lại, đứng lên, ngồi xuống, tất cả mọi thứ cậu đều làm 1 cách trơn tru, không có cảm giác đau đớn gì. Vậy là từ nay cậu đã trở thành 1 thái giám hoàn chỉnh.
Giám thị Nhật khen: "body em nhìn cũng đẹp thật, mà tiếc là giờ đây lại giống các anh cả rồi"
Phùng nghe vậy cũng có vài suy nghĩ hiện lên. Nhưng Nhật nói tiếp:
-"Mọi thứ coi như đã xong, giờ chỉ đợi em tiểu ra mà không cần ống nữa là anh coi như hoàn thành nhiệm vụ thiến hoạn đối với em"
Phùng ngại hỏi: "là ... là sao ạ ?"
-"Thì là em phải tiểu để anh xem chứ còn sao" Nhật vừa nói vừa cười.
Nhật bảo Phùng uống thật nhiều nước
Rồi tán ngẫu được 1 lúc sau, Phùng có cảm giác buồn tiểu, cậu vội vào nhà vệ sinh, thấy vậy mọi người hiểu ý và đi theo, nhưng vừa vào đến cửa, Phùng đã bất giác tiểu ra, còn chưa kịp cởi quần nên quần đã ướt sũng, Phùng cũng lần đầu tiên trong đời cảm thấy dòng nước chảy xuống chân mình.
Phùng đỏ mặt như đứa trẻ đái dầm : "em ... em..."
Nhật an ủi : "vậy là tốt rồi"
Hiếu xen vào : "không sao đâu, bọn tớ trước đây ai cũng vậy thôi, bọn tớ đến giờ nhiều khi cũng vậy mà, cậu cũng thấy bọn tớ phải trải tã trên giường rồi mà"
Nhật : "Hiếu nói đúng đấy, ngày xưa anh mới thiến xong cũng vậy, đã làm thái giám thì chẳng ai có thể kìm được nước tiểu ngay được, chuyện són tiểu là đương nhiên, 6-7 năm nay, anh cũng có lúc bị són tiểu, mặc dù đã học được cách kiềm chế, nhưng nhiều khi nó vẫn bị ấy"
Phùng bớt lo, cậu thay quần áo, quay trở lại cuộc sống bình thường.
Nhật trước khi ra về cũng nhắc nhở kĩ lưỡng mọi người.
Phùng cũng cảm thấy ấm lòng khi được mọi người đối xử tốt, và cũng có thiện cảm hơn với mọi người, và cả với Nhật. Mặc dù chính Nhật là người làm cho cậu ta nam không ra nam nữ không ra nữ. Nhưng bọn họ thì đâu có ai là khác, đều là nam nhân bị khiếm khuyết về mặt sinh lí.
Nhật tuy buổi đầu tỏ ra nghiêm khắc, nhưng cũng rất thân thiện, bỏ qua khoảng cách thầy trò, xét cho cùng, Nhật cũng chỉ là 1 chàng trai đang ở tuổi 25 đã bị thiến từ năm 18, tuổi như bao nam sinh ở đây.