Sinh viên ký túc xá - Chương 3
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo của căn phòng trọ nhỏ, tôi ngồi lặng lẽ bên bàn học, ánh mắt không rời khỏi thân hình cao ráo, vạm vỡ của anh Chương đang nằm ngủ say trên chiếc giường đơn sơ. Căn phòng im ắng, chỉ vang vọng tiếng thở đều đều của anh, phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm khuya. Tôi thở dài, lòng dâng lên một nỗi khát khao khó tả, một sự tò mò không thể kiềm chế. Đã bao lần tôi nhìn thấy anh qua những lần tắm chung, thân hình săn chắc, làn da trắng mịn, và đặc biệt là thứ mà tôi không dám thừa nhận mình đang khao khát được chạm vào.
Đêm nay, cơ hội đã đến. Sau bữa tiệc sinh nhật ồn ào, anh Chương say mèm, bước vào phòng tôi với chiếc quần jeans bụi bặm và chiếc sịp bó sát. Anh nằm vật xuống giường, ngủ ngay lập tức, để lại tôi ngồi đó, trái tim đập thình thịch. Tôi nhìn anh, từng đường nét trên khuôn mặt điển trai, từng nhịp thở đều đặn, và cả thứ mà tôi không thể không để ý – con cặc căng cứng dưới lớp vải mỏng manh. Tôi biết mình không nên, nhưng sự cám dỗ quá lớn. Tôi tiến lại gần, từng bước chậm rãi, tay run run chạm vào thân thể anh. Cảm giác da thịt ấm nóng khiến tôi choáng ngợp. Tôi không thể dừng lại.
Tôi sờ nhẹ, rồi mạnh dạn hơn, cảm nhận sự căng cứng dưới tay mình. Anh cựa mình, nhưng không tỉnh. Tôi đánh liều, thò tay vào trong sịp, và rồi, trời ơi, thứ mà tôi thấy khiến tôi nghẹt thở. Một con cặc to, thẳng tắp, với làn da mịn màng và mùi hương đàn ông đặc trưng. Tôi không thể cưỡng lại, đưa miệng vào, cảm nhận sự nóng bỏng, sự căng tràn trong miệng mình. Anh rên khẽ, và tôi biết mình đã đi quá xa.
Nhưng rồi, anh tỉnh dậy. Ánh mắt anh lạnh lùng, hỏi tôi với giọng đầy nghi ngờ: "Mày là pê đê à?" Tôi lắp bắp, không biết trả lời sao, chỉ biết cúi đầu, lòng đầy hổ thẹn. Nhưng rồi, điều kỳ lạ xảy ra. Anh không đẩy tôi ra, mà ngược lại, anh cho phép tôi tiếp tục. Tôi không hiểu tại sao, nhưng tôi không cần hiểu. Tôi chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc đó, tôi được sống trọn vẹn với khát khao của mình.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, để lại anh đang ngủ say. Tôi bước ra khỏi phòng, lòng đầy lo lắng. Không biết khi anh tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ ra sao. Nhưng dù thế nào, tôi biết rằng, đêm qua, tôi đã sống thật với chính mình, dù chỉ là trong bóng tối.